Cao Lãnh đế năm thứ 9.
Đó là một mùa đông lạnh, tuy nhiên tuyết vẫn chưa rơi, nhưng vẫn là cái không khí lạnh buốt người, hơi thở thở ra từng làn khói trắng.
An Hi Hoàng Hậu khoác áo lông chồn ngồi trong phòng đọc sách, bên cạnh là bếp sưởi đang đỏ lửa, kêu tí tách trong tẩm cung tĩnh lặng.
An Hi chăm chú đọc sách, lúc để ý đến chén trà thì đã nguội.
"Xuân Nhi."
An Hi nhìn ra ngoài, mãi không thấy người đi vào, bên môi hơi cười, lại cất cao giọng gọi lần nữa.
"Xuân Nhi ... Xuân Nhi."
Thầm nghĩ, Xuân Nhi này lại mải chơi rồi.
Xuân Hoa ở phòng sách đang dọn dẹp lại giá sách cho Hoàng hậu, thấy người gọi Xuân Nhi liên tục vì vậy bỏ dở công việc đi ra.
"Nương nương."
Đi đến đỡ Hoàng hậu ra ngoài, vừa đi vừa nói.
"Đều tai người nuông chiều muội ấy, nếu không cũng sẽ không có phép tắc như bây giờ."
An Hi vỗ vỗ tay Xuân Hoa, cầm lấy lò sưởi nhỏ trong tay, đi ra ngoài.
Bên ngoài từng cơn gió lạnh thổi, báo hiệu sắp có tuyết rơi rồi.
Xuân Hoa nhìn xung quanh không thấy người đâu, liền gọi tỳ nữ đang chăm sóc hoa ở gần đó đến hỏi.
"Xuân Nhi muội muội đâu rồi?"
"Xuân Nhi nói đến nội vụ lấy thêm áo ấm cho nương nương. Hình như...đã đi được hai canh giờ rồi."
"Lại mải chơi ở bên ngoài rồi." Xuân Hoa lên giọng trách mắng, quay sang sang nhìn chủ tử của mình.
"Nương nương, người hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926202/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.