Mạc lão phi nhân cười hiền từ một tiếng, nhìn qua lại giữa An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành, sau đó mới nói.
"Tiểu Nhã à, chúng ta có chuyện này muốn nói với cháu." Lão phu nhân ngập ngừng vài giây, sau đó mới nói tiếp, "Lúc trước chúng ta đều để lại một phần tài sản cho Kỳ Kỳ, sau khi vụ việc xảy ra, phần tài sản đó vẫn không thay đổi. Kỳ Kỳ hiện tại không còn, vì vậy chúng ta liền tính để lại nó cho cháu. Thật tình, nếu như không để lại cho cháu, phần tài sản đó cũng không biết cho ai. Chúng ta tính cứ sang tên tài sản cho cháu, nhưng Kiệt Kiệt nói, chúng ta nên nói cho cháu biết trước."
Mạc lão ở trên giường lúc này cũng lên tiếng.
"Kiệt Kiệt đã kể hết mọi chuyện cho chúng ta nghe, biết được Kỳ Kỳ năm đó ký giấy kết hôn với người ta, nhưng người ta lại chẳng thèm cho danh phận, hại cháu khổ sở ở đó bao nhiêu năm. Bây giờ còn phải kết hôn với một người mình không yêu."
"Hai người hình như hiểu nhầm rồi. Cao Minh Thành là một người đàn ông tốt, là người đàn ông mà cháu yêu. Cháu phải cảm ơn họ mới đúng, vì đã gả cháu cho một người đàn ông tốt nhất trên đời này."
An Tịnh Nhã nghiêng đầu mỉm cười nhìn Cao Minh Thành, Cao Minh Thành cũng hơi cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đều là gió xuân ấm áp, nhưng trong tim lại có nơi nào đó đau nói không thể diễn tả được.
Mạc lão thở khó nhọc một chút, lại nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926170/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.