Thời gian...đúng là không bao giờ chờ đợi một ai, mới chớp mắt đã hai tháng trôi qua, tưởng chừng mọi chuyện mới chỉ là xảy ra ngày hôm qua.
An Tịnh Nhã cầm theo một túi xách nhỏ màu hồng phấn, đẩy cửa kính phòng tập, vừa mở cửa liền có thể nghe thấy một giọng hát trong trẻo, thanh âm dịu dàng lại lắng đọng. Đúng là so với ngày trước, tiến nộ rất nhiều.
"Cô ạ. Hôm nay có thể cho em nghỉ sớm không?"
Cô giáo thanh nhạc nhìn ra cửa, quay ra cười hiền từ đáp lại.
"Được. Nhưng ngày mai cô muốn em sẽ hát đoạn này tốt hơn. Có được không?"
"Dạ, tất nhiên rồi ạ. Vậy em đi trước."
Hàm Họa Y cúi người chào giáo viên dạy thanh nhạc, vui vẻ chạy đến cạnh An Tịnh Nhã, "Tiểu Nhã Nhã, cảm ơn vì giữ hộ túi xách nha."
"Hàm tiểu thư biết nói cảm ơn rồi."
Hàm Họa Y lè lưỡi làm mặt quỷ, cầm lấy túi xách màu hồng phấn từ ray An Tịnh Nhã đi ra ngoài.
"Đi ăn trước hay shopping trước."
An Tịnh Nhã đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Tuy đã quá giờ trưa, nhưng Khiết Khiết còn đang đợi chúng ta đến nhà hàng."
Hai người nói qua lại vài câu rồi lên xe. Chiếc xe rất nhanh phóng về phía trước.
An Tịnh Nhã nghiêng đầu nhìn Hàm Họa Y nhắm mắt an tĩnh ngồi tựa ra sau, bên môi vẫn là nụ cười ngày trước, trước sau chưa bao giờ biến mất.
Cô nhớ lại một chút ngày hôm đó.
Hàm Họa Y lo lắng bất an ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926172/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.