Chương trước
Chương sau
Cao Minh Thành ánh mắt đỏ ngầu quay ra nhìn Mạc Tu Kiệt, không nói gì lại chêm thêm điếu thuốc nữa hút.

Mạc Tu Kiệt nhíu mày, đưa tay giật lấy bật lửa mà Cao Minh Thành cầm, cũng rút một điếu trong túi quần của anh ra hút.

Hai làn khói lượn lờ trong cái hơi lạnh buốt, bên cạnh là những hạt tuyết trắng lớn nhỏ đang rơi. Mạc Tu Kiệt tựa lưng vào thành ban công, ánh mắt nhìn vào An Tịnh Nhã nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.

"Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cậu, cũng không đặc biệt muốn biết. Nhưng cháu gái tôi hiện tại cần cậu, mặc kệ cậu là có chuyện gì, đừng khiến cháu tôi bị tổn hại."

"Ha." Cao Minh Thành bật cười một tiếng, hai tay chống trên thành ban công, gục đầu xuống.

"Tôi và An Tịnh Nhã, hai chúng tôi lúc trước vốn đã yêu nhau rồi. Sau đó cùng gặp tai nạn, mỗi người xa cách một nơi. Bây giờ giống như là định mệnh, chúng tôi lại gặp lại nhau giữa cả tỉ người, lại kết hôn làm vợ chồng."

Mạc Tu Kiệt quay người lại, "Hai người lúc trước cùng gặp tai nạn?"

"Tuy vẫn còn chưa rõ chuyện, nhưng theo những gì tôi điều tra, thì điều đó không sai được. Nhưng không hiểu vì sao, tôi và cô ấy cùng gặp tai nạn trên một cái xe, lại đưa vào nhập viện hai bệnh viện cách xa nhau."

Chuyện này vốn đã có nhiều điểm đáng ngờ, bản thân anh lại cái như một thằng ngu mù mờ không biết.

Albert ngồi vắt chân trên ghế sô pha dài, trên người mặc bộ vest đen, trên tay đang cầm ly rượu đỏ, nhưng rượu trong ly vẫn như cũ không giảm.

"Cậu còn gì để nói không?"

Người đàn ông đang quỳ trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, hiện ra một gương mặt quen thuộc, đây là người đàn ông lúc trước giả làm bác sĩ vào phòng bệnh của An Tịnh Nhã nắp máy nghe trộm.

"Em xin lỗi." Người đàn ông thấp giọng nói một câu, hai tay chống trên đùi.

"Cậu không nghe lệnh của tôi, tự tiện cứu sống Anthea. Cậu từ khi nào lại thèm muốn cái chết đến như vậy?"

"Vì cô ấy từng cứu vợ con em. Em không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình chết được."

"Vì vậy nên sau khi tôi ra lệnh cho cậu đưa người đi vất xác, cậu lại tự ý lái xe đưa người đến bệnh viện cấp cứu. Cứu người tôi muốn giết dưới con mắt tôi?"

Chu Chỉ Tường im lặng không thể nói gì.

Vợ hắn lúc trước đang đi trên đường thì bị đau đẻ, lúc đó đường vắng người, cũng may An Tịnh Nhã đi qua đó, vội vàng đỡ vợ hắn đến bệnh viện, vỉ vậy cứu được vợ con hắn. Cứu một mạng đổi hai mạng, hắn cảm thấy bản thân vẫn chưa thể trả hết ân tình mày cho An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã đi học bên Mĩ lấy tên là Anthea, nhưng lúc đó khi hắn chạy đến bệnh viện, An Tịnh Nhã thấy cùng là đồng hương vì vậy nói tên Trung của mình cho hắn biết. Lúc hắn nhìn thấy An Tịnh Nhã ở bệnh viện, bên cạnh còn xuất hiện Cao Minh Thành, hắn đã rất sốc.

Cuối cùng thì như hắn đoán, lão đại của hắn và người phụ nữ kia vẫn truy giết An Tịnh Nhã, vẫn không buông tha cho cô gái đó.



"Đứng dậy."

Chu Chỉ Tường ngẩng mặt lên, dù không hiểu gì nhưng vẫn đứng dậy. Sau đó bị ăn trọn cú đạp dùng một phần sức của Albert, cuối cùng một sấp tiền rơi xuống bên cạnh.

Albert uống hết ly rượu đỏ, cất giọng khàn khàn, "Cầm lấy đi. Quà cho con gái cậu. Tôi nghe nói hôm trước nó mới bị ốm nhập viện."

Nói xong liền bỏ đi. Chủ Chỉ Tường cầm sấp tiền, vẫn không hiểu được ý lão đại là gì.

Này là khen...hạt phạt???

.....

Angel vui mừng nhìn Cao Minh Thành đứng trước mặt, định chạy lại ôm anh, lại bị Cao Minh Thành đẩy ra. Hơn nữa, ánh mắt anh hiện tại đỏ ngầu một cách đáng sợ, khí tức quanh mình khiến người khác run lên.

"Minh Thành....anh....anh làm em sợ?"

"Em cũng biết sợ?" Đây là lần đầu tiên Cao Minh Thành tức giận như vậy, anh lạnh lùng một cách lạnh lẽo.

"Anh...anh nói gì vậy?"

Angel run lên lùi lại một bước.

Cao Minh Thành rút trong túi quần ra một lo thuốc, túm lấy cánh tay Angel đến gần, gằn giọng hỏi.

"Đây là cái gì? Em cho anh uống cái gì?"

Sau đó mạnh tay đẩy Angel ra, khiến cô ta ngã xuống đất.

"Em cho anh uống thuốc suy giảm trí nhớ, em muốn cái gì? HẢ???? Angel, anh rất tin tưởng em mà."

Angel kinh ngạc nhìn lọ thuốc quen thuộc trong tay Cao Minh Thành, cả người đều run lên, sợ hãi trong lòng trỗi dậy.

Biết rồi, anh ấy...biết rồi.

"Minh Thành...Minh Thành, anh phải tin em, em làm vậy chỉ là muốn tốt cho anh mà thôi." Angel sau khi đứng dậy liền túm chặt lấy tay, khóc lóc nói.

"Tốt cho anh? Có phải em nhận ra, An Tịnh Nhã là Anthea, đúng không?"

Angel trợn to mắt kinh ngạc.

An Tịnh Nhã đúng là Anthea. Nhưng... sao anh ấy biết... Chẳng lẽ anh ấy nhớ lại rồi sao?



" Anh nhớ lại được hết mọi chuyện rồi sao?"

"Em mong anh không thể nhớ lại được sao?"

"Không phải, ý em không phải như vậy. Minh Thành, anh phải tin em. Em là em gái anh mà..."

"Chính bởi vì em là em gái anh, vì vậy anh mới không hiểu được lý do vì sao em muốn hại anh." Cao Minh Thành giật tay Angel đang ôm tay mình ra, ánh mắt lạnh lẽo thập phần đáng sợ.

Angel tỉnh táo lại một chút, nghe kĩ lời Cao Minh Thành nói, xác định là anh vẫn chưa nhớ ra mọi chuyện, nếu không anh sẽ không hỏi câu đó. Vì vậy Angel như vớ được phao cứu sinh, khóc lóc nói.

"Em làm vậy chỉ vì không muốn anh nhớ lại con đàn bà xấu xa đó."

Cao Minh Thành lập tức trừng lớn mắt với Angel, nhưng Angel lại tỏ ra không hề sợ hãi, chỉ khóc lóc nói.

"Vì cô ta phản bội anh, em không muốn anh nhớ lại người đàn bà xấu xa đó, nên mới giấu anh."

"Phản bội anh?" Cao Minh Thành cau chặt hàng lông mày túm chặt cánh tay Angel hỏi.

Angel dù đau, nhưng bản thân là một diễn viên phái thực lực, đối với cô ta, diễn...đã là việc thường xuyên rồi.

"Đúng vậy. Cô ta trong lúc quen anh có quan hệ với người đàn ông khác. Sau khi bị em phát hiện nói với anh. Hai người đã tức giận và cãi nhau. Vụ tai nạn hai năm trước chính là do An Tịnh Nhã gây ra, cô ta đã cho người cắt phanh xe. Sau đó cô ta bị anh ép buộc cùng lên cái xe. đó. Lúc em biết chuyện chạy đến thì đã muộn rồi. Hai người cùng gặp tai nạn, em không muốn An Tịnh Nhã đến gần anh, vì vậy đưa cô ta đến bệnh viện khác. Lúc biết anh bị mất trí nhớ, em đã rất mừng. Em không muốn anh nhớ lại người phụ nữ phản bội đó, cho nên mới cho anh uống thuốc này."

"Angel... trong lời nói của em... có bao nhiêu cái thật, bao nhiêu cái giả vây? Em có biết, nếu anh uống nhiều thuốc này... thì anh sẽ trở nên thế nào không?"

Angel làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Em không biết. Em chỉ biết bác sĩ nói, uống nó một thời gian là sẽ không nhớ lại được phần trí nhớ đã bị mất."

Cao Minh Thành nhìn thẳng vào mắt Angel, mà Angel cũng không né tránh nhìn thẳng vào mắt anh.

Và Cao Minh Thành đã quên rằng... Angel mười tám tuổi đã đoạt giải ảnh hậu.

Buông tay Angel ra, Cao Minh Thành ném lọ thuốc xuống đất, thuốc trong lọ rơi vung vãi ra ngoài.

"Cho dù cô ấy có phản bội anh thật, vậy cũng không phải chuyện của em. Angel, em đã xen quá nhiều vào chuyện của anh rồi. Em sắp xếp đồ đạc đi, dì ở bên kia rất nhớ em, em nên về bên đó đi."

Angel vội chạy đến túm lấy cánh tay Cao Minh Thành, run run nói, "Anh đuổi em đi sao?"

"Anh không có đuổi em. Nếu em muốn ở lại đây, vậy cũng không sao, vì sắp tới anh cũng sẽ không ở đây. Chuyện của anh anh sẽ giải quyết, đừng có xen vào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.