Cao Minh Thành ánh mắt đỏ ngầu quay ra nhìn Mạc Tu Kiệt, không nói gì lại chêm thêm điếu thuốc nữa hút.
Mạc Tu Kiệt nhíu mày, đưa tay giật lấy bật lửa mà Cao Minh Thành cầm, cũng rút một điếu trong túi quần của anh ra hút.
Hai làn khói lượn lờ trong cái hơi lạnh buốt, bên cạnh là những hạt tuyết trắng lớn nhỏ đang rơi. Mạc Tu Kiệt tựa lưng vào thành ban công, ánh mắt nhìn vào An Tịnh Nhã nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.
"Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cậu, cũng không đặc biệt muốn biết. Nhưng cháu gái tôi hiện tại cần cậu, mặc kệ cậu là có chuyện gì, đừng khiến cháu tôi bị tổn hại."
"Ha." Cao Minh Thành bật cười một tiếng, hai tay chống trên thành ban công, gục đầu xuống.
"Tôi và An Tịnh Nhã, hai chúng tôi lúc trước vốn đã yêu nhau rồi. Sau đó cùng gặp tai nạn, mỗi người xa cách một nơi. Bây giờ giống như là định mệnh, chúng tôi lại gặp lại nhau giữa cả tỉ người, lại kết hôn làm vợ chồng."
Mạc Tu Kiệt quay người lại, "Hai người lúc trước cùng gặp tai nạn?"
"Tuy vẫn còn chưa rõ chuyện, nhưng theo những gì tôi điều tra, thì điều đó không sai được. Nhưng không hiểu vì sao, tôi và cô ấy cùng gặp tai nạn trên một cái xe, lại đưa vào nhập viện hai bệnh viện cách xa nhau."
Chuyện này vốn đã có nhiều điểm đáng ngờ, bản thân anh lại cái như một thằng ngu mù mờ không biết.
Albert ngồi vắt chân trên ghế sô pha dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926169/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.