Mắt thấy cuốn sách giáo khoa toán, vừa mở ra mà Hạ Kiều Nghi cảm giác cứ như là đọc chữ của người ngoài hành tinh. Cô phải làm sao đây? Cô không hiểu gì hết… Kiến thức trường lớp qua hai năm không học là đã phai mờ rồi, chưa kể đến cô đã không học tận mười hai năm.
Đời này kiểu gì cũng không giống được đời trước, khó mà đỗ vào trường top. Chán nản ôm cặp sách ra ngoài.
Mẹ giờ này chuẩn bị đi làm, bên trong bàn là đồ ăn sáng. Đáng lý là mẹ sẽ làm cả đồ ăn trưa nhưng biết rằng cô chẳng bao giờ động vào cơm trưa mà thích thú trà nước với hội bạn nên từ lâu không còn làm đồ ăn trưa nữa.
“Hôm nay dậy sớm thế?”
Mẹ mặc trên người chiếc áo phông cùng quần jean đơn giản. Nhìn bà chẳng nghĩ ra con gái bà lại học trường giành cho hội nhà giàu, bình thường ăn chơi trác táng đâu.
“Vâng, mẹ đi làm rồi sao?”
“Ừ. Đồ ăn mẹ làm sẵn rồi. Tiền ăn trưa còn không để mẹ cho thêm?”
“Con vẫn còn.”
“Nhớ ăn uống đầy đủ mới có sức học.”
Mẹ nói rồi cầm túi đi làm.
“Mẹ…”
Hạ Kiều Nghi khẽ gọi.
“Ơi, sao thế?”
Giọng mẹ nhẹ nhàng vô cùng.
“Từ mai con không ăn trưa ở trường nữa.”
“Ừ, thế để mẹ làm cơm cho con.”
Dù Hạ Lam không rõ tại sao con gái lại không muốn ăn cơm ở trường nữa nhưng thế bà càng vui, làm cơm cho con thì đương nhiên nhiều dinh dưỡng hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901288/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.