“Không có, không có.”
Lục Đông Phong thấy cô bất chợt nổi giận đùng đùng thì đứng bật dậy, vội vàng tiến tới ôm lấy cánh tay cô.
“Anh không có, không nghĩ như thế…”
Hạ Kiều Nghi nhất thời nhận ra mình hơi quá, cô lại y như hồi trước một chút lại nổi nóng với anh. Mặc dù đúng là ánh mắt trợn trừng nhìn anh có chút quen quen hơn nhưng cô không thể làm thế được.
Trong lòng không giận lắm, ngoài mặt thì hơi lạnh lùng.
“Thế anh nghĩ như nào?”
“Anh… hai tuần tới anh phải bay tới Phương Nam. Không thể gần em, không thể chăm sóc cho em…”
“Tôi cần anh chăm sóc chắc.”
Hạ Kiều Nghi lầm bầm.
“Đừng nói thế mà…”
Lục Đông Phong buồn buồn hôn lên mu bàn tay cô, chân quỳ dưới nền đất, một tay lại ôm lấy eo cô.
Hạ Kiều Nghi hơi run rẩy vì nụ hôn nhẹ nhàng nơi mu bàn tay. Kiếp trước cô từng qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng chưa có ai lại dịu dàng với cô như anh, như lúc này. Kể cả dù đời trước anh có muốn thì cô cũng đâu có chịu.
Bây giờ đâm ra mềm lòng lại để mặc anh làm xằng làm bậy, rắc thính tứ tung.
“Để anh quan tâm em, được không?”
Anh nhỏ giọng năn nỉ.
Nghe câu nói quen thuộc, Hạ Kiều Nghi nhất thời mềm nhũn cả lòng. Cô chỉ tay sang bên cạnh mình.
“Ngồi lên trước đi, đừng quỳ như vậy. Mẹ thấy lại bảo tôi bắt nạt Lục Thiếu Tá anh.”
Lục Đông Phong trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901286/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.