Ngày hôm sau, tỉnh lại đã là hơn một giờ chiều. Vừa thức giấc đã cảm nhận được toàn thân nhức mỏi giống như làm việc quần quật suốt mấy ngày không được nghỉ ngơi. Hạ Kiều Nghi nghĩ đến lại tức, muốn chửi anh mà khàn cổ do kêu la cả một đêm nên không chửi nổi.
Cô nghiêng người ngọ nguậy kết quả đập ngay vào mắt chính là gương mặt cùng bộ dạng tử tế của Lục Đông Phong đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh giường. Gương mặt anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Tên này ngồi ngắm cô đấy à? Không phải chứ?
“Tỉnh rồi à?”
Hơi thở hương bạc hà nam tính nhàn nhạt phả vào mặt Hạ Kiều Nghi. Sự khoan khoái của buổi mới thức giấc khẽ trào dâng. Thế nhưng vẫn tỏ ra là giận dỗi anh, quay mặt đi.
“Hừ.”
Lục Đông Phong thấy cô như vậy, tâm trạng ngược lại rất vui vẻ. Anh nắm tay cô.
“Giận anh đấy à?”
“…” Còn phải hỏi sao.
“Anh có làm gì đâu mà bảo bối giận cơ chứ?”
“…”
Hic. Cô còn tưởng anh biết lỗi lầm của mình, kết quả anh còn mặt dày dám nói với cô câu đó. Loạn, loạn quá rồi!
“Lục Đông Phong, anh cút ra chỗ khác. Để em yên!”
Cô gằn giọng lên với anh, sau đó lăn mấy vòng về đầu bên kia chiếc giường cỡ lớn.
Lục Đông Phong giống như là người thích bị chửi, anh ngồi lên mép giường. Ánh mắt nhìn cô đầy ý đe dọa.
“Xem em vẫn còn khỏe nhỉ, vừa hay anh cũng rất tốt.”
Hạ Kiều Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901247/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.