Lục Ái Ái ngồi đối diện cô và Lục Đông Phong, ở bên cạnh gắp cho Thẩm Yến Ngọc một miếng thịt bò vừa chín tới.
“Cậu quan tâm hai người họ làm gì, bọn họ suốt ngày rắc cẩu lương thôi.”
“Vậy à?”
Thẩm Yến Ngọc cất tiếng cười khẽ, trong ánh mắt lại là một nỗi buồn giấu kín. Nếu nhìn không kỹ và không biết trước tương lai như Hạ Kiều Nghi thì thực sự sẽ chẳng nhìn ra.
Nghĩ thôi cũng thấy buồn.
“Anh cứ ăn đi.”
Cô lạnh nhạt nói với Lục Đông Phong, ý nói anh không cần gắp đồ ăn cho mình nữa.
Thế nhưng người não thô như anh, hay do anh cố tình không hiểu thì chẳng biết. Ừ bừa xong sau đó lại gắp đồ ăn cho cô như chưa có chuyện gì.
Thẩm Yến Ngọc gắp đồ ăn cho Lục Ái Ái đáp lại theo lễ, rồi lại gắp đồ ăn cho Hạ Kiều Nghi theo phép lịch sự. Cuối cùng là đến Lục Đông Phong. Còn cười với anh một nụ cười nhẹ nhưng đầy ngọt ngào.
Hạ Kiều Nghi nhất thời không để ý đến chuyện đó. Cô đang mải nhìn miếng thịt trong bát của Lục Đông Phong rồi lại nhìn bát của mình. Thực ra cô không quen việc trên bàn ăn phải gắp này gắp kia cho người khác. Nếu có cũng chỉ là người khác gắp cho cô. Suốt mười hai năm đều là như vậy.
Có duy nhất người mà cô chủ động gắp đồ ăn thì chính là Trọng Quân Dương ánh sáng đời cô lúc đó, có điều anh chẳng trân trọng. Nghĩ thôi mà cảm giác lạnh lẽo tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901245/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.