Buổi trưa đầu tuần, Hạ Kiều Nghi vừa kết thúc một môn học và cùng Tô Tịch đi ăn trưa. Hôm nay, Lục Ái Ái thái độ khác thường chạy tới trường cô rủ đi ăn nên ba người ở căng tin gọi mấy món ‘đắt nhất’ để thưởng thức. Dù rằng so với bên ngoài không là gì, nhưng với căng tin sinh viên thế này đã được coi là sang chảnh rồi.
Ba người thu hút không ít ánh mắt nhìn. Ban đầu cô còn tưởng do bọn cô ăn sang nên bị nhìn. Nhưng dần dần thì thấy có điều không đúng.
Tô Tịch nói thắc mắc lòng cô:
“Có gì đâu mà mọi người cứ nhìn chúng mình gớm vậy?”
Lục Ái Ái biểu hiện lạ vội nói:
“Chắc thấy chúng mình xinh đẹp thì nhìn thôi mà.”
Hạ Kiều Nghi lại chẳng quan tâm nhiều nữa, vừa ăn vừa lôi điện thoại ra định lướt web thì bị Lục Ái Ái cướp mất.
“Vừa ăn vừa xem điện thoại không tốt, chúng mình tập trung ăn đi.”
Hạ Kiều Nghi liếc mắt nhìn cô ấy, miệng nói bâng quơ:
“Không biết lại đang giấu diếm cái gì.”
Lục Ái Ái chột dạ nói ngay:
“Giấu nhiều thứ.”
Hạ Kiều Nghi chẳng buồn cãi, buổi chiều cô còn có ca học nên tập trung ăn cho xong. Kể ra, Lục Ái Ái và Tô Tịch cũng khá hợp nhau, lần trước cô giới thiệu hai người họ, qua vài lần tiếp xúc thì đã trở nên thân thiết.
Chỉ là lòng cô vẫn nặng nề vụ của Ngữ Thu Mai… Haizzz, dù thế nào thì mấy người cũng là bạn tốt, cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901111/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.