Bà nói thế, nhưng hoàn toàn không có ý chê trách con gái mà còn thấy bao nhiêu tình thương trong ánh mắt và ngữ điệu.
Hạ Kiều Nghi nhìn đối phương, người phụ nữ hiền đến mức nhìn con gái bị bắt nạt cũng chỉ biết đau lòng. Cô của kiếp trước đã gặp vài lần.
Tô phu nhân dừng ngay ánh mắt ở cô:
“Tịch hay khoe với bác về con lắm, còn cho bác xem ảnh của con… ngoài đời con đáng yêu hơn nhiều.”
“Con cảm ơn bác.”
Lúc này, mấy cán bộ và ban giám hiệu phụ trách xử lý việc lần này đã quay trở lại căn phòng họp. Bọn họ gọi phụ huynh Tô Tịch sang một bên nói chuyện nhằm đối phó bà trước. Nửa tiếng sau, phụ huynh của Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy tới.
Chưa gì, bà Trần đã xa xả mắng Hạ Kiều Nghi và bên phía nhà trường. Trông bà ta tính cách nóng nảy. Biết Tô phu nhân là phụ huynh của Tô Tịch thì lập tức ra oai với bà ấy.
Lục Ái Ái quay sang hỏi nhỏ Tô Tịch:
“Sao mẹ cậu hiền quá vậy?”
Tô Tịch giải thích:
“Mẹ mình đang tu hành.”
Lục Ái Ái còn chưa hiểu thì đã bị Hạ Kiều Nghi kéo lại, giải thích cho cô ấy hiểu. Người ta không phải ngu ngốc không biết nói lại, chỉ là căn nguyên người ta đã thấu sự đời, không muốn đôi co với kẻ miệng to.
“À…”
Lục Ái Ái à một tiếng thật dài như đã hiểu.
Tô Tịch nhìn không nổi mẹ mình bị bắt nạt, đang lúc cô ấy định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901109/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.