Sau tiếng chúc của anh, chính là chú Lục em trai của Lục Đông Phương:
“Chúc cháu sinh nhật vui vẻ, sớm ngày về làm dâu Lục gia chúng ta.”
Ba anh và mọi người đều cười vui vẻ chúc mừng, nhưng ánh mắt cô để ý Lục phu nhân đứng một góc phía sau mọi người. Khi nhìn rõ gương mặt bà, thấy bà không tỏ thái độ không vui thì cô mới an tâm.
Lục Đông Phong đứng đối diện cô cho nên biết rõ ánh mắt cô nhìn đi đâu. Anh thúc giục:
“Em mau ước đi, phải ước sớm về làm vợ anh đấy!”
Cô cười khẽ, cũng chắp tay, nhắm mắt thực hiện điều ước trong trạng thái lâng lâng khó tả.
Thổi nến xong thì đến phần tặng quà của mọi người.
Thật ra cô bận nhiều việc, cũng chỉ nhớ qua quýt hôm nay sinh nhật mình nhưng lại không quá quan tâm việc phải tổ chức bữa tiệc. Cho nên khi được mọi người bất ngờ chúc mừng cô đã vui lắm, lại còn được tặng quà nữa… Cả tối đến giờ, khi nhận quà cô mới cười được thoải mái.
Điều đó khiến bà Lục cho rằng chỉ có những thứ phù phiếm này mới khiến cô vui vẻ.
Lục Ái Ái ôm hộp quà lớn tới trước mặt cô, đôi mắt rưng rưng:
“Kiều Nghi à, chúng mình làm hòa đi… Đừng giận nhau nữa được không?”
Hạ Kiều Nghi tươi cười nhận lấy, đáp:
“Cảm ơn, nhưng ai giận ấy chứ không phải mình?”
Lục Ái Ái nghe vậy, xúc động ôm chầm lấy cô:
“Là do tớ.”
Cô vỗ nhẹ lưng cô ấy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901038/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.