- Mẫu thân.Thứ lỗi cho ta kiếp này không thể hiếu thuận với người.
Hắn bất ngờ ôm trầm lấy Gia Hân.Tuy là thân thể cao lớn,tuy là tà khí nồng nặc nhưng nàng lại cảm thấy như sau một ngày làm việc vất vả được tiểu hài tử chạy ra đón bằng một cái ôm,khiến cho bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.Cảm giác này nàng đã mong chờ rất lâu.Thế nhưng tại sao mãi đến khi hắn rời khỏi ảo cảnh thì nàng mới nhận được?
(Vòng tay hài nhi thật rắn chắc…Vậy mà lâu nay ta không hề nhận ra.)
Gia Hân giống như chưa thoát khỏi cơn mê,vụng về đưa tay ôm lấy hắn.Nàng chợt hiểu vì sao bản thân không phải một người mẹ tốt.Một người mẹ tốt nên để hài tử được là chính hắn,được tự do,thỏa chí vẫy vùng chứ không phải là giam cầm hắn trong lòng bàn tay để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân.
Có lẽ…nàng đã sai thật rồi.
Gia Hân lưu luyến rời khỏi vòng tay hắn.Cổ họng nghẹn ứ những tình cảm tích tụ hơn mười năm nay,tuy nhiên cuối cùng nàng lại chỉ nói:
- Con đi đi.Thê tử ngang bướng của con đang khóc rất nhiều đấy.
- …
Hắn nhìn Gia Hân một hồi lâu như muốn in dáng hình của nàng vào trong trí nhớ.Cuối cùng hắn quỳ xuống rập đầu ba cái sau đó quay gót kiên quyết rời đi.
Phía sau hắn,thế giới ảo cảnh và Gia Hân từ từ thu nhỏ lại,mờ dần rồi mất hẳn.
……………..
- Ta không ngờ ngươi dám ôm nữ nhân đó!
Hắn liếc nhìn Ngạo Nam,hỏi:
- Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924379/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.