Nếu nhìn Ô Long Thành ở hiện tại có thể thấy nó là một tòa thành khá ổn.Kinh tế ổn,đường xá ổn,dân số ổn,kiến trúc ổn,nơi đây cũng có ít môn phái giang hồ nên không sợ mấy vụ lùm xùm ầm ĩ.Nói chung nếu muốn an cư lạc nghiệp,trải qua một cuộc sống bình bình cạnh vợ con thì Ô Long Thanh là một trong những địa danh nên cân nhắc đến.
Tuy nhiên,Ô Long Thành đã từng trải qua thời kì u ám đến tận cùng.Đường Thiên đã đặt chân đến đây vào thời kì đen tối đó,một ngày mưa mùa hạ cách đây hai mươi năm về trước…
Mưa rền gió rĩ,bầu trời Ô Long Thành bị mây phủ đen kịt đã hai ngày nay,mặt đất đều hóa thành bùn nhão,không có chuyện thì chẳng ai buồn bước chân ra ngoài.
- Lão tặc thiên khốn khiếp còn định mưa tới bao giờ?
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên giữa tiếng mưa ù ù như xay lúa.Thiếu niên thong dong bước đi trên con đường đất lầy lội ngập đến tận cổ chân,ống quần trắng lúc này đã lấm lem bùn đất,chiếc ô trắng cũng dính vài chiếc lá khô đen xì do cơn gió nào đó vô tình đặt lên,rất may vẫn còn thanh trường kiếm sau lưng giúp gã giữ nguyên hình tượng hiệp khách giang hồ lạnh lùng bí ẩn.
Cảm thấy hai chân có chút nhức mỏi,hơn nữa cũng đã chán việc phải lội bì bõm qua mấy vũng nước nên thiếu niên đảo mắt tìm xem có chỗ nào để nghỉ chân không.Tiếc rằng một bên là suối,một bên là rừng,cửa thành vẫn còn ở tít phía xa,coi bộ gã chỉ có thể tiếp tục cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924358/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.