- Thiếu chủ,cậu không thể cưỡi ngựa được.Cậu chỉ mới mười tuổi thôi!
Một cô gái chật vật kéo tiểu nam hài đang lì lợm bám trên lưng ngựa xuống,bên cạnh là một đứa trẻ khác nhỏ hơn đang bứt tóc nàng.Phận trông trẻ chính là như vậy khổ nhọc a.
Nam hài trên lưng ngựa vung chân đá mấy cái,the thé kêu lên:
- Mau buông ra con tiện tỳ này!Muốn chết hay sao mà lại dám cấm ta cưỡi ngựa?
Hân Di cười khổ:
- Chân thiếu chủ còn không chạm tới bàn đạp thì cưỡi cái nỗi gì?
Lăng Hổ bị câu nói này làm cho vừa thẹn vừa giận.Trần đời gã ghét nhất kẻ nào xúc phạm chiều cao của gã a!
- Con tiện tỳ khốn khiếp này!!!
Lăng Hổ nhảy bất ngờ nhảy xuống xô Hân Di ngã lăn quay.Tuy nghe có chút phản khoa học,nhưng nếu nhìn vào cái thân thể suy dinh dưỡng của Hân Di thì việc bị một thằng nhóc kém bảy tuổi xô ngã lăn quay cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
- Ngươi lại dám chê ta lùn?Cái bản mặt của ngươi thì đẹp đẽ lắm hử?
- Lại dám chửi đại ca.Ta thấy là ngươi chán sống rồi!
Trước hai đứa trẻ kích động mồm chửi tay chân đấm đá lung tung,Hân Di chỉ còn biết nằm ôm đầu cuộn tròn như con tôm dưới đất.Vừa hết bị phạt nhốt thì liền gặp hai cái ôn thần,vận khí của nàng quả thực không thể chỉ dùng từ “xui xẻo” để hình dung.
Lăng Hổ dù sao cũng chỉ mới mười tuổi,đấm đá được vài cái đã mệt tới bở hơi tai,hổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924356/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.