Mặt trời đã ló dạng, tia nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng, tiếng lá cây sột soạt, cơn gió trong lành khẽ thổi nhẹ vào phòng đem đến một cảm giác tươi mới, lại một ngày mới bắt đầu nhưng cái cảm giác bất an không giống ngày thường, không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì với cô và Nhan Chiếc.
Tiểu Mãn: này đợi tôi với, cậu đi nhanh thế!
Nhan Chiếc: nào mau lên, sắp trễ học rồi đấy. Cậu ta nắm tay cô chạy thật nhanh, lúc đó cô thấy cả thế giới như ngừng chuyển động chỉ còn lại cô và Nhan Chiếc, bàn tay cậu ấy rất ấm áp lại thong dài, tim cô lúc đấy như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đến cổng trường cậu ấy dừng lại nhìn về phía cô với vẻ mặt lúng túng.
Nhan Chiếc: tại gấp quá nên.... ( cậu rãi đầu ngại ngùng)
Tiểu Mãn: tôi hiểu, cậu không cần giải thích đâu, cậu còn không mau nhanh lên là hai đứa bị ghi sổ đầu bài đó. Nhan Chiếc bước nhanh theo cô, có lẽ vẫn còn ngại nên cậu ta không nói gì hết.
Tiểu Mãn: cậu làm bài tập xong chưa đấy, sau mặt cậu đỏ vậy! à cậu mất cỡ phải không ( cô nói với ngữ điệu chọc ghẹo cậu)
Nhan Chiếc: làm gì có, tôi mà phải mất cỡ sau.
Hai người cùng bước vào lớp, nhưng chỉ mới ngồi xuống thì thầy giáo đã kêu Nhan Chiếc ra ngoài cửa. Cậu ta bước vào với vẻ mặt có chút lo lắng.
Tiểu Mãn: thầy nói gì với cậu thế?
Nhan Chiếc: không, thầy không có nói gì với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-em-dung-hong-thoat-khoi-anh/3569253/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.