Cô quát lớn vào mặt hắn, lúc này cơn nóng giận của cô đã lên đỉnh điểm, giờ trong đầu cô chỉ muốn đánh hắn thành bã cho đỡ tức, chợt tiếng nói quen thuộc ở đâu vang lên.
" Mày mau bỏ cái tay nát của mày ra khỏi mặt Mãn Mãn nhà tao " nói xong cậu ta hắt tay của tên đó ra khỏi mặt cô, rồi đứng trước mặt cô cậu nói lớn " cậu không phải sợ, hôm nay ai bắt nạt cậu tôi sẽ đánh tên đó đến chó cũng không bằng ", nhưng cậu ta vừa dứt lời cô đã thấy thầy chủ nhiệm đi tới, bọn kia khi thấy thầy giáo bước đến thì liền bỏ đi nhưng bọn chúng không quên để lại một câu" hai đứa mày cứ đợi đó ". Thầy giáo bước đến chỗ của hai người.
Thầy: hai em có sau không?
Nghe thấy thầy hỏi thế cô cũng đã nói hết mọi việc cho thầy nghe, khi nghe thấy như thế thầy giáo rất bức xúc vì những hành vi của đám học sinh đó đã làm với cô, "thầy sẽ báo việc này với trường và sẽ kỉ luật bọn chúng", nhưng cô biết đám người đó có gia thế lớn phía sau chóng lưng nên việc xử phạt nghiêm rất khó.
Sau khi họp xong cô và cậu đi về lớp.
Tiểu Mãn: cảm ơn cậu.
Nhan Chiếc: cậu cứ coi đó là điều đương nhiên tôi phải làm đi, không phải cảm ơn, nhưng mà cậu muốn báo đáp thì lấy thân báo đáp cũng được.
Tiểu Mãn: cậu mơ đi! lúc đó cậu không đến có khi tôi đã đánh bọn đó nhừ tử rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-em-dung-hong-thoat-khoi-anh/3569252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.