Ánh đèn sân khấu thật lung linh, nhưng tầm mắt của mọi người đều hướng về một cô gái với mái tóc đen được thắt bím và điểm tô lên một chiếc cài màu trắng, cùng một chiếc váy trắng đơn giản, nhưng thật hút mắt người nhìn. Tiếng đàn piano thâm trầm từng lúc, bản nhạc như kể lại toàn bộ cuộc đời của cô, từ nỗi đau mất người thân, đến người bạn thân không ở bên hay những lúc cô bị Nhan Chiếc chọc ghẹo, như hiện rõ trước mắt người nghe, mang đến cho mọi người ở đó cảm giác hoài niệm mà không kém phần sâu lắng. Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của kháng giả. Giây phút hồi hộp, nhưng vỡ òa trong niềm vui cuộc thi kết thúc người được giải nhất là cô. Tiểu Mãn chạy đến chỗ Nhan Chiếc ôm lấy cậu, cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Tiểu Mãn: tôi làm được rồi!
Nhan Chiếc: cậu giỏi lắm! hôm nay cậu thật tỏa sáng!
Tiểu Mãn: cảm ơn cậu!
Nhan Chiếc: sau cậu lại cảm ơn tôi.
Tiểu Mãn: vì cậu chính là hào quan giúp tôi tỏa sáng hôm nay.
Cô đã rất vui, bản thân cô đã thực hiện được lời hứa được với cậu.
...----------------...
Từ ngày Nhan Chiếc được trở lại đội bóng cậu ấy đã trở lại làm một người vui vẻ có sức sống. " Tiểu Mãn, cậu mau xuống sân bóng Nhan Chiếc đang thi đấu trận bóng cuối cùng rồi đó" đó là tiếng nói của một người bạn trong lớp, cô chạy nhanh xuống sân, chen vào đám đông. Khi thấy cô xuống cổ vũ, cậu như được thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-em-dung-hong-thoat-khoi-anh/3569254/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.