Sáng sớm hôm sau, trời xanh quang đãng, Khánh Nhiễm giữ thói quentrong quân nên vẫn dậy thật sớm. Trong lúc dùng điểm tâm sáng, nghe tỳnữ nói Lận Kì Mặc đã đến giáo trường luyện kiếm của phủ, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ vết thương trên người hắn đã hồi phụcnhanh như vậy.
Không hiểu sao tâm trạng nàng tốt lên hẳn, nhìnrặng mây nhợt nhạt trên bầu trời, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, nàng chợtcảm thấy hứng thú, nên phất áo đứng dậy, mang theo thanh kiếm treo trêntường rồi bước ra khỏi phòng.
Khánh Nhiễm chưa đi vào giáo trườngđã nghe thấy những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt, vừa vòng quaNguyệt môn, nàng đã thấy bóng trắng trên đài cao vũ động, kiếm khí tunghoành, hàn quang chớp lóe, người đang đứng trên giáo đài múa kiếm đúnglà Lận Kì Mặc.
Kiếm thuật của hắn rất cao cường, khinh công lạirất tốt, khi di chuyển làm cuốn lên một tầng gió lạnh, tựa như bạch long cuộn mình trong không trung, lại giống như băng tuyết xoay tròn trênbãi cát vàng, làm những thị vệ đến tảo luyện của phủ phải trầm trồ khenngợi.
Khánh Nhiễm đang muốn bước đến gần, thanh kiếm mà Lận Kì Mặc cầm trong tay lại đột nhiên chếch đi, đâm thẳng về phía này, đồng thờicơ thể cũng đột ngột phóng theo thanh kiếm, giống như một mũi tên rờikhỏi dây cung bắn thẳng về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm nhếchmiệng cười, nhảy lên một cái, trường kiếm trong tay xoay tròn, còn chưakịp tuốt khỏi vỏ, nó đã giao thủ mấy chiêu với thanh kiếm của Lận Kì Mặc trong không trung, làm bắn ra vô số tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946608/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.