“Diễm ca ca, huynh làm sao vậy?”
Giọng nói lo lắng vang lên,hiển nhiên, Lục Linh Lung đứng bên cạnh hắc y nam tử cũng phát hiện rasự kì quái của hắn, nàng lo lắng gọi hắn, nhưng nam tử vẫn như trước,chỉ chăm chú nhìn Khánh Nhiễm.
Lận Kì Mặc cau mày quay đầu nhìnKhánh Nhiễm, hình như nàng cũng phát hiện ánh mắt của nam tử, động tácmúa thương đột ngột dừng lại, đưa mắt sang.
Nhưng Khánh Nhiễm vừaxoay người, cơ thể của nam tử kia chợt cứng đờ, sau đó đột nhiên xoayngười vội vàng vòng qua hành lang biến mất khỏi giáo trường, ngay cảtiếng gọi của Lục Linh Lung đứng phía sau cũng chưa từng bận tâm.
Lúc Khánh Nhiễm quay đầu chỉ nhìn thấy một bóng người cao ngất, cùng vớiống tay áo trống trơn bị gió thổi bay phần phật, không hiểu sao tronglòng nàng lại thấy xót xa, chân mày khẽ cau lại.
Lục Linh Lungthấy Mạc Chi Diễm đã biến mất khỏi hành lang, xoay người nhìn KhánhNhiễm đang đứng trên giáo đài, sóng mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, bỗngnhiên nàng làm như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến đổi, trong nháymắt gương mặt đã tái nhợt, đôi môi run rẩy vài cái, rồi xoay người lảođảo rời đi.
Khánh Nhiễm mờ mịt nhìn về phía Lận Kì Mặc, gương mặthắn lúc này cũng hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng trong một khắc đã khôi phục vẻ trầm tĩnh như thường ngày.
“Bọn họ làm sao vậy?” Khánh Nhiễm nhíu mày hỏi.
Lận Kì Mặc bước lên hai bước, lấy trường thương trong tay nàng xoay haicái, cười nói: “Đan Câu thương pháp của Lục lão tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946610/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.