Tuy vào ban đêm sơn cốc rất mát mẻ, nhưng trong dục thất này hơi nước ngùn ngụt, nóng không chịu nổi, hơi nước thấm ướt y phục, làm người tacó cảm giác buồn bực. Hơn nữa trước mắt đang diễn ra một vở xuân cungđồ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Giờ phút này,Địch Táp đứng trong bồn, mặt không chút thay đổi nhìn Nhã Như, vươn taylấy bầu rượu thanh đặt bên cạnh bồn, từ từ uống một ngụm, ngón tay nhưgảy đàn, nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trơn bóng của Nhã Như, khiến nàngrùng mình một cái. Khóe miệng Địch Táp khẽ nhếch lên thành một nụ cườilạnh lẽo, chậm rãi cúi người về phía nàng.
Trong lòng Nhã Như đang vui vẻ, nhưng một lực mạnh đột nhiên bóp chặt vai nàng, xoay người nàng ra sau rồi đẩy xuống, làm nàng cong người đập mạnh xuống thành bồn.Toàn thân đau nhức, nàng chỉ cảm thấy những ngón tay đang đặt trên vaimình lạnh lẽo như lớp đá bạch ngọc cứng rắn phía trước. Còn chưa kịpthan đau, tiếng tru của sói tuyết lại loáng thoáng truyền đến, bàn tayđặt trên vai nàng chợt khựng lại, sau một lúc cũng không có động tĩnh,thấy thế, nàng bèn cẩn thận quay đầu.
“Hôm qua Vương gia muốn giết con sói kia nhưng lại bị tiểu tử Tinh quốc làm hỏng chuyện, hôm nay con sói đó đã tự mình nộp mạng, tại sao Vương gia lại chỉ xích nó lại?”
Nhã Như vừa hỏi vừa xoay người, nhẹ nhàng tìm kiếm vòm ngực rộng lớn củaĐịch Táp. Địch Táp hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Chuyện của Bổn Vương, khi nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946606/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.