Ngày mùa hè sông Hề Phượnggiấu mình trong những khoảng đồi của dãy Đồ Tuấn, như một vệt sáng màuxanh uốn lượn chảy về hướng đông. Tịch dương đã biến mất sau dãy đồi,bầu trời dần nhạt màu, gió từ mặt sông thổi đến, làm tà áo của KhánhNhiễm bay phần phật.
Nàng đứng bên bờ sông nhìnhai dãy Đồ Tuấn sừng sững như thành oách, khẽ chau mày. Mặt sông mênhmông rộng lớn, lại không có lấy một chiếc thuyền.
Yến Hề Mẫn đứng bên cạnhnàng, nheo mắt lại, nhịp chân nhìn mỏm núi đen kịt bên bờ sông, giươnggiọng nói: “Làm sao bây giờ, không có thuyền.”
Khánh Nhiễm nghe nàng nói như vậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sương mù đã ngày một nặng nề, hơi nướcbao phủ bốn phía, trời nước lẫn một màu.
Hai nước Lân và Tinh chỉ nằmcách nhau một con sông Hề Phượng, tuy ngày thường dân chúng sống ở biêncảnh hai nước có qua lại với nhau, nhưng nơi các nàng đứng lúc này lạikhông phải bến đò, thuyền bè vốn đã ít đến, nay sắc trời lại không cònsớm, nên không thể tìm được một con thuyền.
Hai người đang lo lắng, đãthấy ở khúc ngoặc sông cách đó không xa, có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đi đến. Ánh mắt Khánh Nhiễm sáng ngời, Yến Hề Mẫn cũng kinh hỉ kêu lên.
“Xem! Là thuyền! Dịch Thanh, chúng ta thật may mắn.”
Khánh Nhiễm nghe nàng hoanhô, cũng cười khẽ, vẻ mặt nhẹ nhõm không ít. Thuyền nhỏ ngược dòng từ từ đi đến, Yến Hề Mẫn lao đến bờ sông, lớn tiếng gọi.
“Thuyền gia, mau đến đây, bên này!”
Thấy thuyền nhỏ bắt đầu tớigần, nàng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946580/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.