“Nhiều ngày không gặp, Tứ lang vẫn khỏe chứ?”
Yến Hề Ngân cười nhìn Lận Kì Mặc diện một thân áo vàng đứng phía sauKhánh Nhiễm, lúc nãy khi vừa rẽ qua sơn đạo, hắn đã nhận ra Lận Kì Mặc,lại thấy rõ bàn tay đang đặt lên vai của Khánh Nhiễm, trong lòng bỗng có chút không vui, cũng may nét mặt lúc này đã không còn vẻ khác thườngnữa.
Lận Kì Mặc cười khẽ, nhướng mày tiến lên: “Cảnh Hiên khách khí, ngươi xem, nhìn ta thế này có thể không khỏe sao?!”
Hắn nói xong liền đem túi tiền và trang sức trên người khua lengkeng, làm Yến Hề Mẫn nhíu mày một trận, vẻ mặt càng thêm chán ghét.
Yến Hề Ngân sửng sốt, sau lại cười ha ha, xoay người xuống ngựa,giương giọng nói: “Nghe nói kho báu mà Yến Vân Tông cất giấu đã bị Tứlang đào lên, những thứ này là một trong số đó phải không.”
Ánh mắt của Lận Kì Mặc khẽ lóe lên, cong môi cười: “Tiêu tức của Cảnh Hiên thật nhanh.”
“Ca, ta đói bụng, chúng ta mau trở về thôi.” Yến Hề Mẫn tiến lên kéo ống tay áo của Yến Hề Ngân, nũng nị nói.
Gương mặt Yến Hề Ngân nghiêm nghị, trừng mắt với nàng: “Ngươi chỉbiết gây chuyện, lần này nếu không nhờ Dịch Thanh, ta xem ngươi làm thếnào.”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Khánh Nhiễm, ánh mắt ấm áp, cười nói: “Vất vả rồi.”
Khánh Nhiễm gật đầu, đón lấy cương ngựa trong tay Tô Lượng, xoay người nhảy lên lưng ngựa, dáng vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng.
Yến Hề Mẫn liếc mắt nhìn Lận Kì Mặc đang chào hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946582/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.