Màn mưa châm ngọc bích như một đàn châu chấu điên cuồng, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, bay đến trong tiếng hét kinh hãi của Yến Hề Mẫn, ánh sáng xanh trong mắt Khánh Nhiễm chợt lóe, bạch y khẽ nhoáng, thoáng chốc đã bay thẳng lên, động tác nhanh nhẹn xông về phía Yến Hề Mẫn vẫn đang há hốc mồm.
Cùng lúc đó, chân phải vung thành một đường, chiếc bàn dài trước người bay lên, xoay tròn đón lấy những tia ám khí đang bay đến kia, tiếng ma sát truyền đến, lại nối tiếp một tiếng nổ lớn, chiếc bàn kia bị kim châm đâm vào tạo thành vô số khối gỗ tròn, bay ra tứ phía.
Khánh Nhiễm kéo Yến Hề Mẫn lăn một vòng trên hành lang, trong lòng tức giận, nàng chắc chắn Lân Kì Mặc cố ý, mới vừa rồi, hắn rõ ràng có thể thoái mái dùng kiếm chắn những tia ám khí kia! Thật đáng ghét!
“Này, hai tên nam nhân các ngươi ôm ôm ấp ấp như vậy, không biết xấu hổ sao!”
Giọng nam sang sảng vang lên, Khánh Nhiễm hồi phục tinh thần, lại đối diện với đôi mắt như chú hươu chạy loạn của Yến Hề Mẫn, lúc này mới cả kinh phát hiện mình đang nằm trên người nàng. Vội xoay người lui xuống, cau mày nhìn gương mặt gian xảo của Lận Kì Mặc. Trong lòng nàng bực bội, tay phải vung lên, tấm ván gỗ chi chít khoen tròn vừa rơi bên cạnh đã nằm trong tay, trong chớp mắt lại bay về phía thân ảnh màu vàng kim đang lắc lư chuyển động kia.
Ánh sáng bén ngọt bỗng kéo đến, Lận Kì Mặc dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946577/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.