Khánh Nhiễm giẫm lên thảm đỏ chậm rãi tiến về vũ đài, đèn ngọc lưu ly thắp sáng cả đại điện như ban ngày, tà áo đỏ bay tán loạn trong gió,dải lụa mềm khoát lên hai cánh tay, ôm trọn qua vòng eo mảnh khảnh, nhẹbay trong đêm như đang khiêu vũ.
Tà áo của nàng nhiễm qua bụi đèn, ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.Tayáo dài bao bọc qua cổ cầm, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, huyền cầmtrong tay đen bóng .
Nàng không cúi đầu như những vũ nữ khác, luôn ngẩng cao đầu, thẳnglưng bước đi, lông mi dày đậm run run theo mỗi bước chuyển động, ánh mắt sáng trong như sao, tà váy nối thành đường dài phía sau, ngọc bội trong suốt.
Nàng đến bàn gỗ dài trên đài thì dừng lại, chậm rãi đem huyền cầmbuông xuống, vén váy ngồi, tà váy rộng lớn cuộn tròn dưới ánh đèn, tưthái rất tao nhã .
Theo mỗi bước đi của nàng, không hiểu sao trong lòng Phượng Anh nhưcó từng nhịp trống gõ vào, bàn tay đang cầm chung rượu hơi khựng lại. Nữ tử này rất xinh đẹp, thậm chí có thể gọi là hoàn mỹ, nhưng mỹ nhân hắnđã gặp qua rất nhiều , mà chính mình cũng chẳng phải là người ham mê sắc đẹp.
Chỉ là, khí chất nàng quá sắc sảo, giống như một đóa hoa cúc tím đang nở rộ trong đêm thu, hương thơm không quá mức nồng nàn, nhưng dưới màusắc rực rỡ của đoá hoa, lại có thể ngưng tụ không đánh mất sự sống độngvốn có của nó, cảm giác hoa lệ nhưng cũng không kém đi mấy phần đẹp đẽ.
Lận Kì Mặc vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946497/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.