Đúng giờ Tuất, tiếng chuông vang dội, Chiến Anh Đế rốt cuộc di giá đến Chính Hoà điện.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Thanh âm thái giám truyền thị vang vọng , mặt Chiến Anh Đế đầy ýcười, uy nghiêm tiến vào, bách quan đứng dậy hành lễ, đồng loạt quỳxuống diện kiến thánh nhan.
Thất hoàng tử Địch Táp đi theo phía sau, hắn không mặc đồ đen như mọi ngày, hôm nay diện một thân áo đỏ tươi, mãng bào (dạng áo bào giống của Phượng Anh) thêu viền vàng, theo từng cử động toả ra ánh sáng, ánh đèn cung đìnhdịu dàng, làm khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng cứng rắn, nay cũng thêm vàiphần nhu hoà.
Gió thu ngoài điện nhẹ thổi, áo bào đỏ lay động, rực cháy như đốmlửa, cả người phảng phất giống như quỷ dữ, bất ngờ thoát khỏi Tu Latràng*.
Chiến Anh Đế cười ra lệnh cho bách quan bình thân, có vài đại thầnlúc đứng dậy không giấu được nét ngưỡng mộ, mọi người chưa bao giờ thấyThất hoàng tử mặc gì khác ngoài màu đen, hôm nay một thân áo đỏ, tronglúc nhất thời, không ít người đều nhìn trộm về hướng hắn.
Địch Táp cảm nhận được những ánh mắt đang ngắm nhìn, hắn khẽ dừngcước bộ, sóng mắt đảo qua, lạnh lẽo như sương, những người đó thấy vậyđều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, yên lặng nhanh chóng cúi đầu. Hắnmím môi, nâng bước đến tịch án ở hàng đầu, phất áo ngồi xuống.
Lúc này, Chiến Anh Đế đã cùng sứ thần của bốn nước hàn huyên vài câu, trên mặt luôn có ý cười dạt dào, hắn đảo mắt nhìn chúng thần tử trongđiện, hoàng tử mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946495/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.