Tứ lang hung tợn nói như vậy, nhưng lại không làm cho Khánh Nhiễmhoảng sợ, nàng chỉ nhíu mày một chút, sau đó cười khẽ trào phúng.
Nàng không cảm thấy kỳ quái vì sao tên nhóc này biết thân thế củanàng, ngày ấy hắn giúp nàng đánh lạc hướng quan binh, nàng liền mơ hồđoán được phần nào. Tuy rằng không rõ hắn từ đâu biết được nàng là VânKhánh Nhiễm, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ và hành động của hắn, cũng biếthắn không phải là một đứa nhỏ ở gia đình bình thường, chỉ sợ là lai lịch rất lớn.
“Ngươi không sợ? Hay là ngươi không tin lời ta nói? Bây giờ ta sẽ đem ngươi giao cho quan binh.” Tứ lang nói xong, cất bước tiến lên liềnmuốn kéo Khánh Nhiễm.
Vốn tưởng Khánh Nhiễm đang bất lực dựa vào đại thụ, nhưng nàng độtngột bắn người lên, hai tay bắt lấy nhánh cây trên đầu làm nó rung nhẹ,lấy đà tung mình phóng vọt lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống khoảng đất cáchđó mấy bước.
“Ngươi! Ngươi không có trúng độc?!” Tứ lang cả kinh, trừng lớn hai mắt nhìn nàng.
Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng:“Ngươi đang lừa một đứa con nít ba tuổi sao. Nếu thật sự muốn bắt ta trình lên quan phủ, cần gì phải cải trangthành bộ dạng như vậy?”
Nàng nhíu mày nhìn quần áo Tứ lang bẩn loạn, chỉ vào vạt áo bám đầybùn hắn vừa tự làm ra, châm chọc nói:“Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho quanbinh rằng ngươi bắt ta rất cực khổ, mong quan binh bồi thường ngươi mộtbộ quần áo mới?”
Tứ lang nhướn mày cười:“Thanh muội thật thông minh, bọn họ thấy tavất vả như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946467/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.