Cuối tháng năm, con đường mùa hạ quanh co khúc khuỷa, gió mát phất qua mặt.
Khánh Nhiễm vừa giáo huấn Tứ lang mặt dầy, ánh nắng cũng tươi sáng,kinh đô đã ngay tầm mắt, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều. Nànggiục ngựa lao khỏi khu rừng, không bao lâu liền đến được ngoại ô NamSơn của kinh đô Chiến quốc, Thước ca thành.
Lúc này mấy bông hoa mùa xuân ở Nam Sơn đã tàn nhiều, cánh hoa hồngthắm tuôn rơi, tạo thành một dòng hoa kéo dài thả xuống, bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng bay lên không trung, rồi lại nhập vào dòng nước chảy, nonnước kì ảo mơ hồ, lá cây xanh hoà làm một với núi đồi xanh biếc, khônggian tươi mát và trong lành.
Chỉ cần đi qua Nam Sơn này, nàng sẽ đến được Thước ca thành, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Khánh Nhiễm cũng không vội vàng đi nữa, nàngchuẩn bị đồ đạc, kiếm chỗ dừng chân nghỉ trên núi một đêm, sáng ngày mai khi cửa thành mở, nàng sẽ tiến vào. Nam Sơn này có nhiều người qua lại, nàng cũng không sợ trên này có thú dữ.
Nàng dừng trước một hồ nước xanh biếc trên cốc, mặt trời đã lặn, tịch dương còn sót lại phía chân trời, nàng vừa thả người ngồi xuống, bêncạnh đã truyền đến tiếng ngựa rên rỉ. Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng ngựa nhỏ sùi bọt mép, nó ngã đổ xuống đất , bốn vó đá vung đạp lungtung, hai tròng mắt tỏ ra rất đau đớn.
Nàng cả kinh, phi thân nhảy lên, nhíu mày ngồi xổm xuống trước mặtnó. Con ngựa nhỏ của nàng phát bệnh rất nhanh, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946465/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.