“Bầu trời sương giăng, từ khi bắt đầu, trăng lúc quay ngược về cổ tích xưa, sương trắng đã như có như không.
Quen nhau trong làn mưa bụi, đêm trăng mờ mịt, chỉ một song cửa giấytrắng màu son, tưởng gần nhưng xa cách tới vậy, yên tĩnh cùng trống rỗng biểu đạt sự thê lương trong lòng ta.
Trang sức ánh bạc, trăng sáng mông lung, đáp lại trời đầy sươngtrắng, trái tim cũng đông lại, hoá thành giấy mỏng, mong rằng có ngườikề bên, cùng nhau nhìn ngắm cảnh quê hương an bình.”
Nàng cúi đầu lắng nghe làn điệu thê lương da diết , như tiếng khócnức nở, nhẹ nhàng quẩn quanh trong núi rừng, xót xa và bi thương. KhánhNhiễm ghé vào lưng Tứ lang, nghe từng câu từng chữ nghẹn ngào, cũng làdùng giọng địa phương Nhạn thành, khác biệt với những người dân Chiếnquốc khác. Thoại ngữ toàn bộ đều là thanh nhập (*),nguyên âm cuối chỉsử dụng giọng mũi, phụ âm bật ra lộn xộn, quả thực tối nghĩa khó hiểu.
(*) Một trong bốn thanh của tiếng phổ thông Trung Quốc, là thanh thứ tư của tiếng Hán cổ.
Khánh Nhiễm nghe xong, nửa ngày cũng không biết hắn đang xướng cáigì, chỉ cảm nhận được sự triền miên uyển chuyển hơn các ca khúc Chiếnquốc khác, không có sự hùng hồn, hào phóng thường có của Chiến quốc, cólẽ là do địa vực ảnh hưởng, Nhạn thành nằm gần biển, tất nhiên sẽ hơnvài phần dịu dàng đằm thắm.
Hai người từng bước tiếp cận miếu thờ trên sườn núi, nghe Tứ lang nói đây là nơi được xây nên vì tưởng niệm danh tướng tiền triều, Lận Thác,không ngờ nay đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946469/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.