Khánh Nhiễm cùng Phượng Anh ra khỏi Tây thành, chưa được một lúc lạicảm thấy mặt đất rung chuyển, có rất nhiều quan binh đang chạy về hướngnày. Ánh mắt Khánh Nhiễm khẽ chuyển, đang muốn tìm chỗ trốn, thì PhượngAnh đã lên trước một bước giữ nàng lại.
“Đi theo ta.”
Khánh Nhiễm kiệt sức, bị hắn đột ngột kéo đi thì chân loạng choạng.Nàng ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Phượng Anh, ánh mắt ấy sâu khôngthấy đáy, giống như có tầng sương mù che khuất, làm người ta nhìn khôngrõ, tìm không thấy, nhìn như đang thờ ơ, lại bàng quan trước tất cả mọichuyện.
Khánh Nhiễm bối rối cúi đầu, thấy tay hắn nắm lấy tay nàng hơi dùngsức, khớp xương hiện lên rõ ràng, mang theo sự kiên định không nói được. Nàng bị hắn lôi kéo chạy tới con đường nhỏ, nhìn áo bào trắng của thiếu niên nhẹ bay thì hơi giật mình.
Nàng không rõ hắn vì sao phải giúp nàng, nếu biết được mục đích củahắn , nàng sẽ cảm thấy an tâm, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơnrất nhiều. Nhưng hôm nay hắn nhiều lần xuất hiện đột ngột, còn nhiều lần ra tay giúp đỡ nàng, điều này ngược lại làm nàng cảm thấy thật bất an.
Khánh Nhiễm cảm thấy hắn không giống người hay làm việc thiện, khôngthể thấy chuyện bất bình lại ra tay cứu giúp, đương nhiên hắn cũng không phải dạng người thích xen vào chuyện người khác, nếu là vì thương hạinàng thì nàng cũng có thể chấp nhận được, nhưng đúng là như vậy sao?
Khánh Nhiễm không biết sự nghi ngờ này xuất phát từ đâu, có lẽ dothân phận không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946449/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.