Pháp trường tranh cãi ầm ĩ một hồi, đến khi quan binh ồ ạt đến trấn áp, mới chậm rãi yên ắng xuống.
Người mặc giáp chỉ huy lúc nãy thấy mọi người yên lặng, nhảy lên hình đài. Khánh Nhiễm cũng nhìn đến hướng đó, đúng là người mà ngày ấy nàngnhìn thấy ở cổng thành, Dương Công Tào.
Hắn bước lên đài rồi nhíu mày hô to:“Các hương thân xin hãy im lặng,ta là Dương Quốc An, chính là Khánh châu Công Tào. Hiện nay đang phụngmệnh thành thủ Hải đại nhân đến đây để tra xét. Các hương thân nếu có gì bất mãn hoặc là có gì không rõ , có oan tình gì thì cứ đến nói choDương mỗ biết, Dương Quốc An ta sẽ trình báo cho Thành thủ đại nhân.”
“Như vậy xin mời Dương đại nhân nói cho chúng tôi biết điều này. Rốtcuộc là chuyện gì xảy ra, Vân tướng quân và phu nhân sao có thể bị ámsát rồi lại phơi thây ở nơi này.”
Dương Quốc An vừa mới nói xong đã có người đứng ra chất vấn, biểu tình trên mặt người đó rất kích động.
“Đúng vậy, vì sao quan phủ nói hai cổ thi thể này là thông dâm bị bắt tại trận. . . sao các người có thể giấu bá tánh như vậy? Tại sao lại vũ nhục anh hùng của quốc gia chúng ta!”
Có một người tức giận nói ra, chỉ một câu của hắn lại kéo theo hàngloạt tiếng la hét khác, dân chúng ai nấy đều nhất loạt hưởng ứng. KhánhNhiễm cẩn thận quan sát những người đang kêu la kia, trong lòng khôngbiết là buồn hay vui.
“Đúng vậy, đây rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946447/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.