Quảng trường phía trước cửa Tây của Khánh thành, từ xưa đã là pháptrường xử án, nhưng nơi xử trảm và lăng trì (*) không ở cùng chỗ, xửtrảm nằm ở phía Tây, lăng trì nằm ở phía Đông . Từ thời Bắc Chu Vương,Tây thành đã là pháp trường, trải qua hàng trăm năm, không biết đã cóbao nhiêu người bị phơi thây ở đây, máu nhiễm cả một khoảng trời.
(*) Đây là hình thức xử phạt rất dãman, dùng dao cắt từng miếng thịt, số lượng dao phụ thuộc vào tội trạngcủa tội nhân, tội càng nặng thì số dao càng nhiều, từng dao, từng dao,cắt đến lúc hết mới thôi.
Trong số họ có người chết chưa hết tội, ở pháp trường chịu cực hình,dân chúng vây xem đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng cũng có người phảichịu hàm oan, họ chết không được nhắm mắt, không ít dân chúng hiểu đượcđến khóc thảm thiết, tế rượu cầu siêu cho họ.
Mặc kệ chửi rủa hay khóc thương, trong lòng đạm mạc hay thổn thức,thì mỗi khi có xử án ở Tây thành, dân chúng lại được dịp nhốn nháo cảlên. Bình thường sẽ không ai dám đến quá gần nơi xử án, giống như mỗibước đến gần sẽ mỗi bước gặp vận xui, quảng trường ở Tây thành hằng nămđều máu nhiễm, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh sởn gai óc.
Ngày bảy tháng mười hai năm Nguyên Khang thứ ba, vào một ngày mùa đông, trời nắng và không có gió.
Ngày này nắng thẳng tắp, một ngày đáng lẽ yên bình, nhưng Tây thànhlại náo loạn cả lên, dân chúng tụ thành một hội cùng nhau chạy đến pháptrường, khuôn mặt ai nấy đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946445/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.