Nắng sớm ráng màu trên bầu trời, Khánh Nhiễm xoay người, lạnh lùng nhìn bóng trắng nhu hoà được bao bọc trong ánh sáng.
Thiếu niên vẫn mặc cẩm bào trắng nhẹ nhàng như trước, quan phát *mão buộc tóc* gắn ngọc, ánh mắt sáng như vì sao trên trời, đôi môi mỏng khẽ cong lên mang theo một nụ cười trong trẻo ấm áp. Hắn dường như không để ý tới sự lạnh lùng của Khánh Nhiễm, thậm chí còn nhướng mày cười khẽ vài tiếng, phong thái nhàn nhã. Đây chính là thiếu niên mà ngày trước KhánhNhiễm gặp trên đường, Phượng Anh.
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm dè chừng như một chú nhím nhỏ đang xùgai, trong lòng liền biết nàng hiểu lầm mình theo dõi nàng, trên mặt nởnụ cười khẽ mang theo vài phần vô tội và thản nhiên, hắng giọng nói.
“Phượng mỗ không muốn thế nào cả, chỉ là hôm nay trùng hợp, tâm tìnhthoải mái nên dự định xuất môn để tản bộ, từ cửa môn phía sau phủ đi ralại trùng hợp đi ngang con ngõ này, cũng vừa vặn gặp được tiểu muội muội ngươi, chạm mặt lại vừa khéo thấy được vở kịch hay. Duyên phận như vậy, chính Phượng mỗ cũng cảm thấy kỳ diệu, tiểu nha đầu hiểu lầm cũngphải.”
Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ đến những chuyện ở trà lâungày hôm qua, tựa hồ nghe được phủ đệ của Lý lão tướng quốc cũng ở trênphố Đông của Khánh thành. Đối với lời nói của Phượng Anh, Khánh Nhiễmtin hay không cũng không quan trọng, việc quan trọng hơn chính là hiệntại, người này đã biết thân phận của nàng, như vậy hắn tính làm gì?
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946443/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.