Mây đen che khuất ánh trăng, sau nửa đêm khí trời đột nhiên thay đổi, gió lạnh thổi tới mọi nơi. Trong thời tiết như vậy, ngay cả ngườiđiểm canh (1) cũng mệt mỏi, làm việc qua loa, xa xa truyền đến vàitiếng vang, nhưng không có tiếng báo canh.
(1) Những người gõ trống, gõ mỏ lúc nửa đêm để báo canh giờ, một canh tương đương với hai tiếng.
Khánh Nhiễm đơn độc đi trên con đường trống vắng, gắt gao nắm chặtquần áo trên người, quần áo rộng thùng thình bị gió thổi bay lên phầnphật, khí lạnh từ bốn phía đánh úp về phía nàng.
Tứ lang đi được không bao lâu, nàng liền bị sự sợ hãi từ khắp nơi bủa vây tỉnh dậy, cảm giác không an toàn này, ngay cả trong mộng cũng không nguyện để nàng được nghỉ ngơi một chút. Cảm giác cô tịch không biết đivề đâu, sự mệt mỏi rã rời làm nàng muốn gục ngã.
Dưới bóng đêm dữ tợn, ngã đường trống trải như một cái động đenngòm to lớn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhai xương róc thịt con người. Khánh Nhiễm lau trán ướt mồ hôi, vịn vào tường thở dốc. Không phải nàng không muốn ở lại Mã phủ, chỉ là Tứ lang nhất định không phải là ngườibình thường, còn nàng lại chưa biết được hắn là bạn hay thù. Lúcnày nàng giống như một con nhím đang xù gai, phải cảnh giác với hết thẩy mọi thứ xung quanh, chỉ mong được sống sót.
Đúng vậy, sống sót! Dù có thế nào, nàng vẫn phải tiếp tục sống, cònquá nhiều chuyện đang chờ nàng giải quyết. Nếu giờ phút này nàng ngãxuống, dù có chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946441/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.