Mây đen không biết đã kéo đến tự bao giờ, che khuất cả ánh trăng xinh đẹp, bầu trời nhất thời tối đen như mực, chỉ còn sót lại mấy đốm saolập loè trong đêm .
Nam hài tự xưng là Tứ lang kia bị Khánh Nhiễm đè lên, kêu thảm thiếtmột tiếng nhắm mắt nằm trên đất, nửa ngày cũng không thấy nàng có độngtĩnh, lúc này mới thấy có gì đó không ổn. Hắn xoay người đẩy Khánh Nhiễm ra, ánh sáng le lói chiếu vào quần áo lam lũ của tiểu cô nương, thânthể gầy nhỏ đang lạnh run, hai má đỏ ửng, da thịt nóng hôi hổi.
“Ôi chao, phát sốt. Thật là, còn vô liêm sỉ hơn cả ta, mới vừa rồilạnh lùng với gia như vậy, bây giờ lại tự mình hiến thân cho ta. Thôi,thôi, thấy tiểu nha đầu ngươi cũng có chút thành ý, ta sẽ giúp ngươimột lần vậy.” Tứ lang xoay người ngồi xổm bên cạnh Khánh Nhiễm, kéo cánh tay nàng vác lên lưng.
Đột nhiên hắn cười hì hì, đôi môi hồng hồng vểnh lên, dùng ống tay áo trắng như tuyết chà lên hai gò má của Khánh Nhiễm, rồi cúi xuống hônhai cái chóc, tiếng vang trên đường mãi cũng chưa tan.
Hắn tựa hồ rất đắc ý, cười ha ha một tiếng, thế này mới vác Khánh Nhiễm lên lưng chạy đến đầu đường, miệng còn ngâm nga.
Tứ lang mang Khánh Nhiễm đi không bao xa thì ngừng lại, ngẩn đầunhìn, trước mắt hiện ra một căn nhà giàu có to lớn. Thềm cao ngói đỏ,hai lồng đèn lớn trước cửa son xoay tròn lộ ra sự phú quý. Tứ lang cườihì hì vỗ vào cánh tay của Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946439/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.