Người trèo lên mái hiên ngày càng nhiều, Khánh Nhiễm đã chống đỡ cựckì khó khăn, qua lại trốn tránh, chỉ muốn tìm đúng cơ hội sớm bỏ chạymới là thượng sách.
Trên người nàng đã sớm ra một tầng mồ hôi, nhưng gió lạnh thổi qualại cảm thấy thanh tỉnh không ít. Nàng một mặt phải ứng phó những giađinh đang xông lên không ngừng, một mặt dùng dư quang chút ý đạo bóngtrắng đang ngồi trên nóc nhà, sợ tên nhóc đáng ghét kia lại giở trò.
“Ai da, tiểu nha đầu trộm được không ít đồ tốt nha .”
Khánh Nhiễm nghe nam hài kia kinh hô một tiếng rồi đứng lên, nàngđang muốn nhìn kĩ, lại cảm thấy một trận gió mát thổi tới, mang theobóng trăng trùng điệp. Trước mắt nàng nhoáng lên, một đạo bóng trắngtheo đó lướt qua, cuồn cuộn như rồng ngâm, bạch quang toả ra bốn phía.
Đợi đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, nam hài kia đã cùng một thân ảnh màu xám giao đấu.
“Lãnh đại hiệp đến rồi, Lãnh đại hiệp đến rồi.”
“Lãnh đại hiệp, mau bắt lấy hai tiểu tặc này!”
Trong viện truyền đến một trận ồn ào náo động, nhất thời Khánh Nhiễmkhông rõ việc gì, chỉ cảm thấy chừng mười hộ vệ bên cạnh dường như đãphân tâm, vội vàng tận dụng cả tay và chân, quơ đao đập vào bả vai mộtngười, một cước đá vào tiểu phúc phúc của người khác, thân thể nhẹ nhàng phóng lên phi thân ra ngoài.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta giúp ngươi, ngươi như thế nào lại vong ân phụ nghĩa, quăng ta không thèm đếm xỉa?”
Tiếng la trong trẻo truyền đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946437/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.