Là kẻ ngốc thì lúc này cũng phải biết nhanh chạy, Khánh Nhiễm khôngthể đứng đây so đo với hắn nữa, thả người rồi lấy đà trên tường caophóng đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận gió lớn, nàng vội vàng nghiêng mình sang hướng lan can né tránh, thoát được chưởng phong đánh úp phíasau. Quay đầu lại nghe được thanh âm đáng ghét.
“Các ngươi tới nhanh một chút, nếu không nữ tặc này chạy mất đó! Tađã thay các ngươi giữ nàng lại rồi.” Nam hài cười toe toét, quay đầu về hướng mấy đại hán đang từ cửa môn chạy tới.
Khánh Nhiễm nghiến chặt răng, giận mà không nói được gì chỉ biếttrừng mắt nhìn hắn. Nàng không thể đứng yên, ngửa người trườn qua dãylan can trên hành lang rồi mượn lực phóng vọt lên.
Tay phải vừa bắt được mái hiên, dưới chân lại cảm thấy nặng, cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe đang chớp.
“Thanh muội, đừng vội đi mà.”
Khánh Nhiễm quả thực muốn đạp một cước vào gương mặt tươi cười đángghét của hắn, nàng cũng quả thật làm như vậy, tay trái đem bao châu báuquăng lên nóc nhà, khi rảnh tay liền chụp lấy mái hiên. Hai tay lần lượt lấy sức, thân thể xoay tròn một vòng, chân phải vung lên đá vào ngựcnam hài.
Một tay nam hài cầm lấy chân nàng, thân thể Khánh Nhiễm vừa chuyển,hắn cũng bị nghiêng về phía trước, nhìn thấy một đạp của Khánh Nhiễmđang lao tới, hắn đành phải buông tay ngã người về phía sau. Khánh Nhiễm nhân cơ hội đó liền bay người phi vọt lên, nhặt được túi châu báu địnhphóng vào màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946436/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.