Thiếu niên thấy Khánh Nhiễm cúi đầu hơi chau mày, lại cười khẽ.
Nghe được tiếng cười nàng khẽ ngẩng đầu, chính lúc thấy hắn đang cười thật dịu dàng, giống như cành lá xanh biếc vỡ màu dưới ánh nắng MặtTrời, có cảm giác rất ấm áp, bất giác nàng cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Cám ơn ngươi, chỉ là ta phải đi rồi, ân tình của ngày hôm nay ngày sau nhất định báo đáp.”
Nàng nghĩ người này có quan hệ rất chặt chẽ với phủ Lý tướng, hiệntại mình lại đang bị truy nã, nàng không thể quá thân cận với hắn, nhẹnhàng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Khóe môi thiếu niên gợi lên nụ cười lạnh nhạt, tựa như nhận ra tháiđộ xa cách của nàng, hơi giương giọng mỉa mai nói :“Ta nghe lời ngươinói nhưng lại không có vài phần thành ý.”
Khánh Nhiễm nghe được trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo, hôm nay nàng lại liên tiếp nhận giúp đỡ, đành thầm than một tiếng, dừng lại cước bộ xoay người nhìn về phía thiếu niên.
“Vậy theo công tử ta nên làm thế nào?”
“ Ý của ta là … thế này đi, ngươi giúp ta làm một việc, hôm nay ta và ngươi liền coi như thanh toán xong, thấy thế nào?”
Thiếu niên thấy Khánh Nhiễm xoay người, khóe môi kéo lên một nụ cườikhẽ, tựa như từng cơn gió nhẹ thổi qua mây đen, làm cảnh vật trước mắtbừng sáng.
Khánh Nhiễm cần phải thừa nhận rằng hắn cười rất đẹp. Trong chốc látchỉ đành cười khổ, hôm nay là ngày gì lại luôn thiếu người ta nhân tình, thật sự là đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946434/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.