Trên bờ tường gạch xanh cao ngất, nam hài một thân bạch y trắng nhưtuyết nhàn nhã ngồi đó, đong đưa hai chân, trong tay là chiếc bánh baocủa nàng đang tung lên tung xuống. Gió mát lướt qua, tay áo nam hài nhẹbay, bộ dáng có chút tùy ý tiêu sái.
Ánh mặt trời trên cao chiếu lên lưng nam hài, Khánh Nhiễm thầm rủatrong lòng sao hôm nay luôn phải ngước lên nhìn người khác như vậy. Lúcngửa mặt lên nhìn thì trước mắt lại tối sầm, Khánh Nhiễm nhíu mày hípmắt, hoảng hốt một lúc mới thấy rõ nam hài kia. Môi hồng răng trắng, mắt đen mặt sáng, còn không phải là nam hài cưỡi lừa mà nàng gặp ở ThươngSơn hôm qua thì còn ai vào đây?
“Con lừa nhỏ của ta đâu?”
Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu nàng, tiếng nói trong trẻo củanam hài vang lên, mang theo sự chất vấn đầy giận dữ, đôi mắt đen trongtrẻo trợn to lên vô cùng sắc bén.
Khánh Nhiễm lúc này mới phiền não phát hiện ra do nàng vội vàng muốnvào thành, lúc trông thấy những tên khất cái kia liền trà trộn tiến vàotheo, bỏ mặc con lừa nhỏ kia ở rừng cây ngoài thành. Từ đầu đến cuối,hoàn toàn, luôn luôn đã quên mất chuyện này. Cau mày, có chút khó xửnhìn về phía nam hài kia, lòng có chút áy náy.
“Ngươi trước hết có thể xuống dưới này được không? Nói chuyện vớingươi kiểu này khiến đầu ta hơi choáng váng”. Ánh mặt trời thật chóimắt, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, bàn tay nho nhỏ che trán thương lượng với nam hài kia.
Nam hài khẽ nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946432/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.