Hai ngày liền, hôm nào Tống Á Hiên cũng quay cuồng trong hai việc đó là làm thế nào để qua ngày và đề phòng Tiểu Hào, anh bấm tay và dùng đơn vị giờ để đếm ngược thời gian về nhà. Cuối cùng cũng đợi đến đêm ngày cuối cùng, anh nhìn một nhóm người ngồi túm tụm lại chơi trò chơi, sau đó thay quần áo, lừa chính mình rằng mình muốn ra ngoài đi dạo.
Thực sự không phải vì anh không hoà đồng, chỉ là đầu óc anh tê liệt hết cả rồi.
Tống Á Hiên tìm trên mạng quán thanh bar* ở gần đây, xem thử bình luận thấy khá nghiêm chỉnh và an toàn liền gọi xe đi đến đó. Để đảm bảo chắc chắn sự an toàn của bản thân, anh còn ghim vị trí và lộ trình đi lên đầu trang vòng bạn bè.
(*Thanh bar (清吧) là một loại quán bar tập trung chủ yếu vào nhạc nhẹ, tương đối yên tĩnh, không giống những bar nhạc xập xình.)
Mười giờ hơn chưa phải thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, lúc Tống Á Hiên đến nơi vẫn chưa có quá nhiều người. Anh chọn vị trí ngồi sát bên trong nhất ở quầy bar. Bởi vì chưa bao giờ gọi rượu nên khi nhìn những chai rượu bày hoa mắt ở trên tủ rượu, anh cảm thấy vô cùng đau đầu. Cuối cùng tuỳ ý chỉ một chai rượu có vỏ ngoài nhìn vừa mắt nhất để phục vụ rót cho anh.
Khi ra ngoài anh không để ý đến mặt mũi đầu tóc, thế nhưng lại mặc một chiếc sơ mi lụa màu đỏ rượu, cổ áo để mở hai khuy bên trên lộ ra xương quai xanh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-hien-thu-cam-giac-moi-me/231855/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.