Chương trước
Chương sau
Công ty thuê cho mọi người một xe khách lớn, lúc Tống Á Hiên đến công ty thì mọi người đã đến hết rồi. Anh nhanh chóng bỏ đồ vào cốp xe, trên xe chỉ còn lại một chỗ ngồi duy nhất ở hàng cuối, anh còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì xe đã chuyển bánh rồi, Tống Á Hiên nghiêng ngả ngồi vào vị trí của mình.
Vừa ngồi xuống thắt dây an toàn, trước mắt có cánh tay đưa đến một túi sandwich.
"Cho anh này, anh Á Hiên."
Tống Á Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mong đợi anh sẽ nhận của cậu trai trẻ, thế nhưng anh vẫn đẩy trả lại, nhẹ nhàng từ chối: "Cám ơn cậu, Tiểu Hào, nhưng anh ăn sáng ở nhà rồi."
Thấy ánh mắt thất vọng và đôi tay ngại ngùng rụt về của người kia, Tống Á Hiên không có bất cứ dao động nào, anh vẫn cảm thấy bản thân nên từ chối.
Thực tập sinh này vào công ty đã nửa năm rồi, được boss sắp xếp cho anh hướng dẫn, Tống Á Hiên không giống những nhân viên cũ "không bệnh mà rên" giao hết việc cho thực tập sinh, cũng không có thói ma cũ bắt nạt ma mới. Những gì có thể dạy, anh đều nghiêm túc dạy bảo, có vấn đề gì cũng sẽ từ từ giải quyết, đối với người mới vừa bước vào môi trường xã hội mà nói, so với những người vào công ty cùng một thời điểm thì đây giống như mộc xuân phong.
(*Như mộc xuân phong (如沐春风): 1. Ẩn dụ cho việc được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điều bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. được soi sáng, được cảm hóa,... | 2. Tỉ dụ chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.)
Thế nhưng Tống Á Hiên cho rằng anh chỉ đang làm tốt những gì mình phải làm mà thôi, vậy mà đến một ngày bỗng phát hiện ánh mắt chàng trai này nhìn mình mang theo một tình cảm khác. Ban đầu anh chỉ cho rằng bản thân đang tự mình đa tình, nhưng về sau hết lần này đến lần khác người kia vô tình chủ động bày tỏ thiện chí, khiến cho Tống Á Hiên không thể không cảnh giác.
Thế là anh lôi nhẫn cưới ra đeo lên ngón áp út, cố ý vô tình nhắc đến cuộc hôn nhân của bản thân, nhắc đến người chồng của mình. Anh cho rằng dù nói bóng gió nhưng cũng đã đủ rõ ràng rồi, ấy thế mà chàng trai kia hình như chỉ chán nản một vài ngày, sau đó lại tiếp tục mập mờ bày tỏ thiện chí.
Tống Á Hiên rất muốn nói một câu "Tôi có chồng rồi, cũng không có ý định ngoại tình", nhưng vấn đề ở đây chính là chàng trai kia chỉ vòng vo lấy lòng chứ không hề bày tỏ trực tiếp, khiến cho Tống Á Hiên tiến thoái lưỡng nan. Nếu như đến lúc đó cậu ta bảo "Anh Á Hiên, em không có ý đó", vậy thì cả văn phòng sẽ rất lúng túng.
"Anh Á Hiên, em phát hiện ra một nhà hàng...."
"Tiểu Hào." Tống Á Hiên hơi nheo mắt, làm bộ như đang rất buồn ngủ, "Anh ngủ bù một giấc đã, tối qua hơi mệt, không ngủ được mấy."
Anh cố tình nói thật ám muội, nói xong cũng không để ý đến sắc mặt ngày càng xấu của Tiểu Hào, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
Tiểu Hào nhìn dung mạo khi đang ngủ của anh, ánh mắt sâu thêm vài phần, tầm mắt của cậu ta như dán vào mặt Tống Á Hiên, mỗi một bộ phận của ngũ quan đều vô cùng tinh tế, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng dù không dùng đến son môi. Một người ở tuổi trẻ trung nóng vội như cậu ta, mỗi khi nhìn thấy đều muốn hôn lên.
Nhìn xuống cái cổ trắng ngần không tì vết của anh, nó sạch sẽ giống như một con thiên nga thuần khiết. Tiểu Hào nhớ lại lời anh vừa nói, cũng nhớ lại những lời giống như vậy anh từng nói trước đây, tuy mỗi lần cậu ta đều tức giận và nóng nảy vì những lời này, nhưng từ trước đến giờ cậu ta chưa từng nhìn thấy dấu vết hoan ái vào tối ngày hôm trước để lại trên người Tống Á Hiên.
Đây là điều an ủi lớn nhất với cậu ta, cơ thể sạch sẽ của Tống Á Hiên giống như nói với cậu ta, anh đang nói dối.
Địa điểm tổ chức team building ở thành phố bên cạnh, xe đi hơn một tiếng đồng hồ, Tống Á Hiên thực sự ngủ được một giấc, thế nên đến khi xuống xe cổ của anh vô cùng nhức mỏi. Anh đứng trước nơi tổ chức, thở dài một hơi.
Mấy nơi kiểu như này, trong thành phố kia không có sao, cứ phải đi xa xôi như vậy. Bởi vậy mới nói, team building là hạng mục mà không một xã súc nào muốn đi thế nhưng lại không thể không đi.
(*社畜: xã súc, shachiku: là một từ ngữ mạng, xuất hiện tại Nhật Bản, dùng để chỉ những người làm nhân viên văn phòng, những người rất nghe theo sắp xếp của công ty, bị công ty bóc lột như những con gia súc, thường mang nghĩa tự trào phúng [theo Baidu])
Vì chưa ăn sáng, Tống Á Hiên cất xong đồ của mình liền chạy thẳng đến khu vực đang nướng đồ, Tiểu Hào vẫn luôn để ý đến anh, thấy Tống Á Hiên đang nướng đồ ăn liền lập tức dính đến.
"Anh Á Hiên đói rồi à? Sandwich vừa nãy vẫn còn đấy anh."
"Không cần đâu, cũng không đói lắm, anh chỉ thèm ăn đồ nướng thôi."
"Vậy để em giúp anh."
Tống Á Hiên đỡ trán, đang nghĩ cách làm thế nào để tách cậu ta ra thì vài đồng nghiệp cũng lục tục đi đến, Tống Á Hiên cầm mấy xiên nướng, đi đến chỗ họ, câu được câu không nói chuyện.
Các nhân viên lâu năm hầu như đều đã có gia đình, team building lần này đa phần đều đưa nửa kia của mình đi cùng, chưa kết hôn cũng đưa người yêu đi theo. Bọn họ nói chuyện mãi không tránh khỏi trêu chọc Tống Á Hiên.
"Tiểu Tống à, sao chồng cậu không đến vậy?"
Tống Á Hiên cười mỉa mai, "Cậu ấy hơi bận."
"Sao mà cả năm đều bận thế? Hai người kết hôn cũng hơn một năm rồi.... vậy mà tôi chưa từng gặp chồng cậu, không phải cậu yêu đương với nghệ sĩ đấy chứ."
Tống Á Hiên cười bảo "Làm gì có", trong lòng lại nghĩ thầm cậu ấy còn bận hơn cả nghệ sĩ nổi tiếng ấy chứ.
Mấy lời này Tiểu Hào nghe không sót một chữ nào, lúc Tống Á Hiên quay người lấy nước chấm lại vừa đúng nhìn thẳng vào ánh mắt có ý vị sâu xa của cậu ta, cảm giác buồn nôn trong phút chốc cuộn lên từ dạ dày.
Hmn, anh chỉ muốn ăn nướng thôi mà, sao lại khó đến thế chứ.
Chỉ là đến khi bình tĩnh lại, lời nói của đồng nghiệp khiến Tống Á Hiên cảm thấy nhói lòng. Anh nghĩ đến khoảng thời gian kết hôn với Lưu Diệu Văn, cậu chưa từng đón anh tan làm, chưa từng cùng anh tham gia team building, càng chưa từng xuất hiện trong vòng bạn bè của anh, điều gắn kết duy nhất chỉ có tấm ảnh chụp chứng nhận kết hôn không lộ mặt.
Tống Á Hiên rất không muốn thừa nhận, trước giờ anh đều đang nhẫn nhịn, không biết tại sao hôm nay lại thấy không chịu được, anh cầm điện thoại chụp lại xiên đồ ăn đã được nướng xong ở trên tay, phía sau vừa hay chụp được bóng dáng của Tiểu Hào đang nhìn anh.
Sau đó anh mở vòng bạn bè, chọn tấm ảnh vừa chụp, gõ status, chọn chế độ chỉ một người nhìn thấy và đăng.
[Thử một chút cảm giác mới mẻ]
4/2/2022 TBC
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.