Lục Tịch không tin người nhà sẽ tới làm loạn, vì hắn đã tiếp xúc với cả nhà bệnh nhân một thời gian khá dài, cảm giác cả nhà người ta rất lễ phép, mà giờ bị Nguyễn Lâm ngăn cản làm hắn cũng có chút bồn chồn.
—— ai đi một mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, tuy nhiên để cậu nhóc có tính tình không nhường nhịn một ai đi tới đó một mình, hẳn là sẽ gây ra chuyện lớn.
Quả thật là hắn không hề có biện pháp nào với sói con ngày thường thích làm nũng, thích bám đuôi này cả.
Lục Tịch nhìn cánh tay vẫn còn quấn thạch cao của Nguyễn Lâm, chịu thua, nói: “Được rồi, vậy về nhà thôi.”
Hắn không có mặc áo khoác, chìa khóa xe cũng không lấy, hai người gọi xe.
Sắc mặt Lục Tịch vẫn còn khó chịu, tài xế lái xe là một ông chú hơn 50 tuổi, cho rằng hắn là bệnh nhân, nên cười ha hả nói: “Dân chơi như mấy cậu không sợ mưa rơi ha, đã mắc bệnh thì phải mặc thêm quần áo chứ.”
Đã hơn 30 tuổi mà còn bị gọi là dân chơi làm Lục Tịch mắc cỡ, quay đầu đi chỗ khác nhắn tin cho bác sĩ trợ lý phẫu thuật, nói rằng bệnh đau bao tử lại tái phát, nhờ người ta xử lý chuyện hậu phẫu giúp mình.
Vừa vào nhà thì Lục Tịch bị Nguyễn Lâm nhét vào phòng tắm.
Cả người hắn đã bị đông lạnh, mặc dù được Nguyễn Lâm ôm vào lòng, cả người vẫn nhiễm chút khí lạnh, nằm trong bồn tắm nóng hổi thì máu trong người mới lưu thông thoải mái được.
Dưới lầu truyền đến tiếng bùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791591/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.