Nguyễn Lâm dừng động tác dùng chóp mũi chạm vào gương mặt Lục Tịch.
Cậu mở miệng ra rồi khép lại, sau đó lại mở ra, chần chờ nói: “Viện trưởng Lục không sai……”
Nói xong tự mình nhăn mày trước, an ủi người khác thiệt là khó quá đi mà, mấy từ an ủi đi đâu hết rồi.
Lục Tịch rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, xoay đầu nhìn về phía cậu, cười nhợt nhạt.
Giọng nói rất nhỏ, cứ như là đã cố hết sức, tốc độ cũng chậm đi: “Tôi biết.”
Nguyễn Lâm bị cái liếc mắt này làm cho hết hồn, viện trưởng Lục không vui làm cho cậu rất bất lực, không biết phải làm sao.
Cậu ngây ngơ nhìn Lục Tịch, sau đó thấy Lục Tịch từ từ nghiêng, nghiêng, đầu dựa vào trên vai mình.
Nguyễn Lâm chỉ sửng sốt một giây, sau đó siết chặt cánh tay ôm lấy Lục Tịch vào sát ngực mình, tạo thành một vòng bảo vệ kiên cố, hệ thống ngôn ngữ vừa được sạc điện phục hồi lại chức năng: “Ngoan ngoan, ôm một cái là hết buồn nha.”
Cậu lặp đi lặp lại động tác vuốt tóc Lục Tịch, như là đang dỗ trẻ nhỏ: “Không khó chịu nha.”
Lục Tịch an tĩnh dựa cả người vào trong ngực Nguyễn Lâm, nỗi bất an ban nãy bỗng nhiên tan biến vào không khí.
Từ lúc vừa mới kết thúc giải phẫu, từ lúc ra khỏi phòng tiêu độc thay quần áo, Lục Tịch vẫn luôn hỗn hỗn loạn loạn, cho đến khi bị Nguyễn Lâm tìm được, bị Nguyễn Lâm ôm vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Nguyễn Lâm, thì hắn mới chậm rãi bắt được một chút chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791590/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.