Điều dưỡng này không biết Nguyễn Lâm là ai, thấy cánh tay cậu có đeo băng vải, thì cứ nghĩ là bệnh nhân, ngăn cậu lại nói: “Không có việc gì đâu, đừng ở đây xem náo nhiệt.”
Nguyễn Lâm ỷ vào vóc dáng cao ráo nhìn vào bên trong, mấy người trong đó khóc đỏ cả mắt, điều dưỡng, bảo vệ lẫn bác sĩ đang tận tình khuyên bảo.
“Phá bệnh viện” nhảy ra trong đầu Nguyễn Lâm.
May là viện trưởng Lục không ở trong văn phòng, ai mà biết được mấy người này có mang theo vũ khí gì không, trong đầu Nguyễn Lâm lập tức vang lên cảnh báo màu cam.
Cậu vừa chạy tới thang máy vừa gọi điện cho Lục Tịch, có hơi tự trách bản thân mình hôm nay không biết nặng nhẹ mà đi chọc ghẹo người ta.
Cậu nôn nóng lầm bầm sau này không hôn cũng được, anh làm ơn nhận điện thoại đi.
Giây tiếp theo, tựa như Lục Tịch nghe thấy tiếng lòng của cậu, bên kia điện thoại phát lên giọng nói khàn khàn của Lục Tịch: “Nguyễn Lâm à?”
Nguyễn Lâm nói chuyện nhanh như máy bắn súng: “Anh đang ở đâu vậy? Em tới tìm anh, anh đang ở đâu thì cứ ở yên đó, không được về văn phòng nha, em tới tìm anh.”
Lục Tịch ngập ngừng trong chốc lát, Nguyễn Lâm nhớ lại mình đã chọc người này sáng nay, lại nói: “Không cho em tới cũng được, nhưng mà không được về văn phòng đó, biết chưa?”
Lục Tịch: “…… Tôi đang ở trên sân thượng, văn phòng có chuyện gì à?”
Thang máy “Đinh” một tiếng, từ từ mở ra trước mặt cậu, Nguyễn Lâm vừa vào thang máy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791589/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.