Nguyễn Lâm rất muốn tắm rửa nhanh nhanh để đi ôm bạn trai, cơ mà hiện thực lại không cho phép, thạch cao trên cánh tay không thể để dính nước, nên cởi quần áo cũng khó khăn hơn.
Nhờ vậy mà cậu tắm hết nửa giờ đồng hồ, vừa lên kế hoạch ngày mai đi tháo thạch cao, vừa chạy như bay xuống lầu: “Bà xã ới!”
Lục Tịch đang nấu mì, tuy không rành nấu ăn, nhưng hắn cũng không thể lúc nào cũng phải chờ Nguyễn Lâm nấu cho, nấu một nồi mì đơn giản, chia ra hai phần, Nguyễn Lâm vừa kêu lên một tiếng thì Lục Tịch thiếu điều quăng đôi đũa vào trong nồi luôn.
Mặt hắn ửng đỏ vì hơi nóng từ nồi nước lèo, ra vẻ nghiêm túc giáo huấn người ta: “Gọi linh tinh gì vậy? Lại đây ăn cơm.”
Nguyễn Lâm ở nhà Lục Tịch được vài lần, nên không có quần áo ở đây, cậu đành phải quấn một tấm khăn quanh thân dưới, chui vào phòng bếp dỗ người: “Bạn trai bạn trai, được chưa vậy? Sao anh lại đi nấu cơm hả, bảo anh nghỉ ngơi rồi mà.”
Lục Tịch xoay người liếc cậu một cái, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.
Tuổi trẻ thật là tốt, hỏa lực tràn đầy, trời lạnh mà vẫn không cần mặc thêm áo thun.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua cánh tay quấn thạch cao, xác nhận sói con có vui vẻ đến mấy cũng còn nhớ rõ không làm ướt thạch cao, vì thế thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác, giọng nói mất tự nhiên: “Tôi muốn nấu, chẳng lẽ cứ để người bệnh nấu ăn hoài sao được?”
Nguyễn Lâm duỗi cánh tay ra ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791592/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.