Yêu anh là một sai lầm,
Em không sợ đau khổ, tự nguyện dấn thânvào con đường lạc lối
Anh đi đường anh, em vờ như khôngbiết,
Em biết anh có những nỗi lòng không thểnói ra,
Lẽ nào anh thật sự không bận tâm?
Chiếc giường vừa nhỏ vừa lạnh, tôi cảm giác như mìnhsắp bị đông cứng, chẳng khác nào một tảng đá cứ chìm dần xuống vực thẳm củabóng đêm, rồi lơ lửng trong không trung, không thể rơihẳn xuống. Cơ thể tôi như bị thanh sắtlạnh khuấy đảo không ngừng, tưởng chừng lục phủ ngũ tạng dần bị lôi hết rangoài.
Trong vùng lạnh giá và tối tăm ấy, có một người luônnắm tay tôi rất chặt, rất xót xa,vô cùng dịu dàng và thân quen. Tôi thật sự hồ đồ mất rồi, trong cơn mê mantôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần người ấy không buông tay tôi ra thì tôi cũng sẽkhông bao giờ buông. Cũng chỉ có trong giờ phút này đây, tôi mới khôngchút băn khoăn do dự, đặt bàn tay mình trong vòng tay ấy. Ánh đèn trắngnhức mắt, khi ánh sáng phụt tắt, thứ quý giá nhất trong bụng tôi, thứ tôi rasức bảo vệ đã bị người ta cướp đi trắng trợn.
Lúc tỉnh dậy, tôi nhìn thấy gương mặt anh ta vớichiếc cằm đã lún phún râu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nhìn bộ dạng khi anh tađể râu thật đẹp. Bao nhiêu những lần đầu tiên của tôi đều đành hết cho anhta, tiếc rằng anh ta không phải là người tôi nên cho đi điều ấy.
Đôi mắt của Mục Thần Chi sáng lên lộ rõ niềm vui,thấy tôi trở mình quay lưng lại, bàn tay anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881657/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.