Em nhìn thấy hai con nhím cô đơn,
Lảo đảo dìu nhau bước đi trên con đườngcao tốc dưới bầu trời đầy tuyết.
Những chiếc xe qua lại có thể đâm chúngbất cứ lúc nào.
Nếu tình yêu là một căn bệnh,
Thì hai con nhím ấy đã hết phương cứuchữa.
Mục Thần Chi rất ít khi về nhà, chỉ thỉnh thoảng xuấthiện như ghé thăm. Mỗi lần anh ta quay về, đều bị tôi làm cho tức giận mà bỏđi. Tâm trạng anh ta lúc nóng lúc lạnh, tính tình ngày càng nóng nảy, rất dễnổi giận nên tôi cũng không khó khăn đạt được mục đích của mình. Phản kháng thìtôi không dám nhưng làm cho anh ta nổi giận thì tôi lại tìm ra cả một bộ quyluật, anh ta càng căm ghét điều gì thì tôi lại thỏa sức làm điều đó, còn làm nóvới một tâm trạng rất phấn khích. Ví dụ như, Mục Thần Chi rất ghét Thịnh Hạ nêncứ gặp nhau là tôi lại nhắc đến cái tên ấy, thế là Mục Thần Chi lại nổi trậnlôi đình, nhiều lần còn tức giận đến nỗi chân tay run rẩy.
Cách giày vò một người không phải là giếtchết, mà chính là lạnh nhạt với họ, coi như họ không tồn tại, phớt lờ với mọithủ đoạn họ giở ra, khiến họ tuyệt vọng, sống không được mà chết cũng chẳngxong.
Đây chính là câu nói của Mục Thần Chi, anh ta đã ápdụng cách thức ấy để dằn vặt tôi. Tôi giờ đây chẳng qua cũng chỉ là cướp nướccờ quen thuộc của Mục Thần Chi thôi, nên tôi chẳng thấy thương hại anh ta chútnào.
Một năm sắp trôi qua, những tháng ngày thảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881655/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.