Có người hỏi em, anh có điểm gìtốt đẹp,
Mà bao nhiêu năm nay em vẫn không thểquên?
Gió xuân có đẹp như thế nào cũngkhông bằng nụ cười của anh, Những ai chưa từng gặp anh thì sẽ khôngbiết được.
Từ bệnh viện trở về, tôi và Thịnh Hạ đi ănlẩu tại một nhà hàng nhỏ, những cọng rau xanh biếc thả vào nồinước dùng cay sè. Tôi đưa đũa ra định gắp thì bị một đôi đũa kháckẹp chặt, Thịnh Hạ lấy đũa chỉ sang nồi lẩu chay bên cạnh.
“Đã nói là em phải ăn bên nồi lẩu chay rồi.”
“Cũng chỉ là mang thai thôi mà.” Tôi cắn đũacàu nhàu, ngày nào anh ta cũng quản thúc tôi.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Thịnh Hạ không thèmngẫng mặt lên nhưng tôi vừa đưa đũa định gắp thì anh ta bổ sung thêm:“Kỳ khám thai tuần sau không cần đi nữa”.
“Được, được, được! Em ăn lẩu chay là được chứgì?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhai một cây nấm.
“Ăn nấm xong em sẽ biến thành Super Mario, rồiđến đánh sập nhà anh cho coi.”
“Rất hoan nghênh em đến nhà anh sửa ống nước.”Trời, sao tôi lại quên mất Super Mario làm nghề sửa ống nước chứ!
Điện thoại trong túi xách của tôi bỗng đổchuông. Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi sững lại, đã bốn thángliền tôi không gặp Mục Thần Chi, không biết quản gia của anh ta tìm tôicó việc gì.
“Phó tiểu thư, ông chủ muốn bán nhà. Ở đây vẫncòn đồ đạc của cô, cô có thể về nhà một chuyến được không?”
Tôi cứ tưởng căn nhà đó đã bán từ lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881659/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.