Chương trước
Chương sau
Tách trà khẽ đung đưa trên nhịp tay của hắn, thế mà lại không vung vãi giọt nào ra ngoài.
Theo thời gian trà trong tách cạn dần thì đám người giấy cũng lần lượt trở về. Khương Thiên liếc mắt điểm qua một lượt, thấy không đủ nhân số thì chau mày hỏi:
“Những tên còn lại đâu?”
“Bẩm chủ nhân, bọn hắn gặp phải ma tu có thực lực cao hơn nên đã bị tiêu diệt” một con người giấy cung kính đáp.
Hắn sờ cằm, trong nội tâm có chút buồn bực. Chung quy đám người giấy này tu vi cũng chỉ là Kết Đan Kì, nếu không may đụng mặt tu sĩ Nguyên Anh thì coi như xong.
Nói đi cũng phải nói lại, Kết Đan kì dùng để đánh yêu thú trong núi đã là dư sức, nhưng đối phó ma tu cũng là có chút nuốt không trôi.
“Ừm, có lẽ nên thử tìm cách tăng thêm thực lực cho các ngươi” Khương Thiên tặc lưỡi, tiếp đó lấy ra số giấy vàng lần trước chưa dùng hết, mắt thấy chỉ còn lẻ tẻ vài tờ.
“Lần sau phải đi mua thêm thôi” Hắn lẩm bẩm.
“Khoan đã” Bỗng hắn chợt nhớ đến đến cái gì, trên trán bịn rịn mồ hôi:
“Hỏng bét rồi!”
“Quên mất hôm qua đã hứa dẫn cô nương Linh Vũ vào thành”
Trong lòng Khương Thiên có chút hồi hộp, nhưng nghĩ đến mình vừa đi giúp thôn dân giải quyết một mối hoạ to lớn thì tâm tư bình tĩnh lại. Hơi cân nhắc một chút, bây giờ mới chỉ chập choạng chiều, nếu vào thành thì đến tối về vẫn còn kịp.
Nghĩ vậy, hắn đứng dậy phất tay một cái, thân hình thoáng chốc đã xuất hiện trước cửa thôn.
Khi đến gần cổng nhà Linh Vũ, nhìn thấy nàng đang gục đầu ngồi co ro trên thềm, hắn khẽ gọi:
“Linh Vũ cô nương”
Thiếu nữ nghe tiếng gọi thì toàn thân hơi run rẩy, ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ ửng.
“Công tử…”
“Cô nương làm sao vậy?” Hắn giật mình hỏi, trái tim bất giác hẫng lên một nhịp.
“Không sao, có lẽ ngủ quên gặp ác mộng thôi” Tiểu cô nương cười hì hì nói.
Nàng lúc này mặc trên người một bộ áo dài màu tím, thân thể linh lung động lòng người.
Hắn biết là tiểu cô nương này đang tìm cách lấp liếm cho qua để tránh nhắc đến việc thất hứa của mình, trong nội tâm khẽ thở dài, ngoài mặt lại ôn nhu nói:
“Buổi sớm ta có một số việc trọng yếu phải làm. Cũng may sắc trời vẫn còn rõ, mau khởi hành thôi”
“Nếu công tử đang mệt thì đợi hôm khác đi cũng được” Nàng hơi chần chừ một chút, buồn rầu nói.
“Không sao, tu sĩ sức chịu đựng rất tốt” Hắn cười dài một tiếng, sau đó tiến lên nắm vào cổ tay của nàng .
“Khoan đã…” Linh Vũ thấy hành động của hắn thì đoán ngay là vị công tử này lại muốn mang mình làm phép dịch chuyển như lần trước, hoảng sợ kêu lên.
“Hả?” Khương Thiên nghi hoặc hỏi.
“… Có thể đổi cách di chuyển khác không? Lần trước tiểu nữ cảm thấy rất là choáng tai hoa mắt, đến giờ vẫn còn sợ cảm giác đó” Linh Vũ ngượng ngùng nói, len lén liếc nhìn Khương Thiên với ánh mắt chờ mong.
“Ừm… nhưng ta cũng không mang theo pháp bảo phi hành nào” Khương Thiên có chút khó xử nói.
“Vậy cứ xách theo tiểu nữ…”
“Không được”, Khương Thiên khẽ gắt, “Trên cao nhiệt độ rất lạnh, thân thể phàm nhân tuyệt đối không thể chịu được”
Thật ra hắn có thể dùng linh thức để giúp nàng ngăn cản khí lạnh, nhưng nghĩ đến hình ảnh mình kéo hai tay của một cô nương phi hành trên bầu trời thì có chút khó nhìn, vẫn nên từ chối thì hơn.
“vậy, vậy cứ làm theo cách cũ đi” Linh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt thoáng qua vẻ tiếc nuối.

Qua vài lần thuấn di hai người đã xuất hiện ở gần cổng thành. Do hắn sợ Linh Vũ bị choáng ngợp nên chọn cách thong thả đi bộ vào trong.
Vả lại bỗng nhiên xuất hiện trên đường lớn cũng sẽ khiến nhiều dân thường hoảng sợ.
Khi đến trước cổng thành, hai tên thủ vệ trông thấy hắn thì trên mặt tràn ngập vẻ khiếp đảm, vội quỳ thụp xuống:
“Lần trước tiểu nhân có mắt mà như mù, không nhận ra tiên trưởng đại giá quang lâm. Xin tiên trưởng trách tội”
“Hửm? Chuyện này là sao” Hắn nghi hoặc hỏi.
Tên bên trái vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, nhăn nhó đáp:
“Lúc đó hai người tiểu nhân trong lòng thập phần kinh sợ, vội mang chuyện gặp qu-, không không, là gặp một hiện tượng lạ đi bẩm báo cho thành chủ đại nhân. Sau khi bị thành chủ đại nhân phẫn nộ răn dạy một trận thì mới biết nào phải hiện tượng lạ gì, chính là có vị tiên trưởng ghé qua dạo chơi thôi. Hai người tiểu nhân đúng là có mắt mà như đui mù, có mắt mà không thấy Thái Sơn làm chậm trễ ngẫu hứng của ngài”
Khương Thiên khẽ gật đầu, kì thực những thành thị của phàm nhân này vẫn sẽ có đệ tử chính đạo bí mật trông chừng. Nhân vật cấp cao như thành chủ biết đến sự tồn tại của bọn hắn cũng là bình thường.
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi. Lần trước xem như các ngươi làm tròn chức trách thôi, hà cớ gì phải chịu trách phạt”
“Tạ ơn tiên trưởng không phạt, tạ ơn tiên trưởng không phạt”
Hai tên thủ vệ mừng như điên, rối rít cảm tạ đến rơi cả nước mắt.
“Chuyện đó bỏ qua đi. Ta muốn mang theo một cô nương cùng vào thành, tuy không có cách nào xác minh thân phận nhưng có thể đảm bảo nàng không phải là tội phạm hay yêu vật giả dạng.”
Khương Thiên vừa nói vừa chỉ tay về hướng Linh Vũ.
Hai tên thủ vệ đến nhìn cũng không dám nhìn tiểu cô nương một cái, luôn miệng nịnh nọt:
“Tiên trưởng muốn dẫn ai vào còn cần phải xin phép sao. Ngài cứ hết sức tự nhiên là được”
“Đúng đúng, người được tiên trưởng dẫn theo chắc chắn thân phận cũng cực kì phi phàm. Nếu tên đui mù nào dám mở miệng nghi ngờ thì tiểu nhân sẽ làm thịt hắn đầu tiên”
“Dừng, dừng” Khương Thiên lấy tay day day trán, trước đây hắn cũng từng được nịnh nọt rất nhiều, nhưng đến mức vô liêm sỉ như hai tên trước mặt này thì mới chỉ là lần đầu tiên.
Khoan đã, hình như vẫn còn cái gã Chung Tử kia…
Hắn ra hiệu Linh Vũ cùng tiến vào thành. Tiểu cô nương hồi hộp đến mức trống ngực đánh bìch bịch, khẽ hít sâu một hơi, cương quyết đưa chân bước qua cổng lớn.
Lúc này trời đã về chiều…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.