Sau khi toả thần thức kiểm tra xung quanh một hồi, Khương Thiên cẩn thận phất tay thả ra binh đoàn người giấy, phân phó:
“Các ngươi đi tuần sát khu vực xung quanh, gặp ma tu thì trực tiếp tru diệt”
“Vâng” Cả đám hô to lĩnh mệnh.
Sau đó hắn phi hành một đoạn, lại gặp Tư Bạch thần sắc âm trầm trở về. Thấy hắn, y vội hỏi ngay:
“Có bắt được tên Tổng đàn chú không?”
“Đã bị ta diệt thần hồn” Khương Thiên thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt quá rồi” Ánh mắt Tư Bạch loé qua tinh quang, sau đó lại trầm ngâm:
“Nhưng cuối cùng vẫn để tên Phó Tổng đàn chủ chạy thoát”
Lúc nãy lão cố gắng truy dấu theo, nhưng do thời gian chậm trễ nên đối phương sớm đã cao chạy xa bay.
“Bọn chúng đã biết thân phận của ta. Trong lúc nhất thời sẽ không hành động ngu xuẩn”
Khương Thiên thở dài đáp. Để cho không ít ma tu lọt lưới, kế hoạch lần này thế là xem như công cốc.
“Cũng đúng” Tư Bạch gật gật đầu, sau đó sực nhớ tới cái gì, nhìn hắn chằm chằm:
“Đạo hữu nếu là Khương Thiên tại sao lúc trước lại một mực giấu giếm? Chẳng lẽ đến đây mang theo ý đồ gì?”
Khương Thiên âm thầm kêu khổ, lại không biết nên giải thích thế nào. Đâu thể nói là do sợ ma đạo, ngại phiền phức nên chưa vội công khai.
Hắn suy nghĩ một lát, khẽ thở dài buồn rầu, âm thanh cất ra mười phần chân thành:
“Vốn là muốn dùng thân phận tán tu du lịch giang hồ, ngờ đâu lại gặp cảnh ma đạo hoành hành, không thể không rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000767/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.