Híp mắt nhìn thân ảnh của đám yêu thú đang vội vàng rời đi, Khương Thiên lắc đầu, đưa tay lên trán xoa nắn một hồi mới ổn định được tâm tình.
Động vật bình thường muốn khai mở ra linh trí để tu luyện vô cùng khó khăn. Vậy mà lúc nãy hắn một hơi giết hơn mười mạng. Tuy nói trong đó có không ít yêu thú từng hại người, nhưng cũng không tránh khỏi việc giết lầm.
Từ sau cuộc nói chuyện với Tư Bạch, hắn vẫn luôn cảm thấy lấn cấn trong lòng, tâm tình vốn đã hơi dịu xuống lúc gặp Linh Vũ thì đến khi nhìn thấy đám yêu thú đứng trước mặt lại bùng lên mãnh liệt.
Xét ở góc độ nào đó mà nói, hành động vừa rồi chính là đang giận cá chém thớt.
Nhưng nếu đã giận cá chém thớt, thì nhất định phải chém cho chuẩn. Không có khả năng ngay cả thớt cũng chém không trúng, vậy thì thật quá mất mặt rồi.
Ánh mắt hắn loé lên vẻ lạnh lùng, truyền lệnh cho đám binh sĩ vẫn đang đứng nghiêm chỉnh phía dưới.
…
Lát sau nhớ đến mình có hẹn ăn tối ở nhà Linh Vũ, hắn chuyển động thân ảnh, quyết định chậm rãi đi bộ xuống núi để giết thời gian.
Nghĩ đến mấy hôm nay thời gian trôi qua cũng thật chậm. Bình thường thì chỉ cần nhắm mắt một cái, khi mở mắt ra đã là sự tình của vài ngày sau.
Lúc hắn bắt đầu di chuyển sắc trời hẵng còn sáng tỏ, nhưng khi xuống tới lưng chừng núi thì ánh chiều tà đã đỏ ươm. Thấp thoáng thấy khói bếp lượn lờ từ các thôn trấn dưới chân núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000761/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.